Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1485 - Chương 1485 - Người Quen Cũ (2)

Chương 1485 - Người quen cũ (2)
Chương 1485 - Người quen cũ (2)

"Là thế này, ta thấy một phần ca bệnh, không biết dùng ăn thứ gì khiến trí lực đột nhiên trở nên rất thấp kém, vì vấn đề thời gian không cách nào kiểm tra ra rốt cuộc hắn đã ăn cái gì khiến trên người gặp vấn đề."

Hai tiến sĩ trước mắt đều là chuyên gia ở phương diện này, sau khi nghe được lời nói của Triệu Khách không khỏi nhíu mày.

"Rất khó, trên lý luận, biến thành ngu ngốc hoặc là nhận kích thích mạnh, hoặc là bị tổn thương vật lý, muốn dùng dược vật đơn thuần biến một người thành ngu ngốc..."

Hai lão đầu nói tới chỗ này lại nhìn nhau, ánh mắt nhìn Triệu Khách xuất hiện ý cười, ý của bọn họ là tạm thời không có loại thuốc này.

Nếu thật sự có loại thuốc này, bọn họ trực tiếp tiêm hai mũi cho cho Heo mập có thể giải quyết tất cả, còn cần Triệu Khách khuyên nhủ Heo mập??

Đương nhiên, hai lão nhân cũng không phải đứa ngốc, Triệu Khách đã hỏi vấn đề này, lại đi thẳng vào vấn đề như thế, tuyệt đối không phải đơn giản là lôi kéo làm quen.

Tuy rất nghi ngờ rốt cuộc Triệu Khách muốn làm gì, nhưng vẫn cung cấp một số phương pháp cho Triệu Khách.

Trực tiếp nhất là cho đối phương ăn nhôm, nguyên tố nhôm có sự tổn hại nguy hiểm vô cùng nghiêm trọng với tế bào đại não.

Nếu mỗi ngày một người hấp thụ quá nhiều nguyên tố nhôm, không chỉ gây ra ung thư, còn tổn thương trí lực.

Thời gian càng lâu, trí lực giảm xuống càng nhanh, sau cùng có khả năng biến thành một đứa ngốc, nhưng làm vậy cần thời gian nhất định, cũng không phải thấy hiệu quả ngay.

Cho nên vừa rồi Triệu Khách nhắc đến phần ca bệnh này, căn bản là một giả thiết không thể nào.

Chỉ có điều hai vị tiến sĩ cũng không nói toạc ra, Triệu Khách rất biết điều không tiếp tục nói nhảm ở phương diện này.

"Vậy à!"

Sau khi đạt được đáp án đơn giản nhất, Triệu Khách nói cảm ơn hai người.

Trong lòng bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào cải thiện thức ăn cho Đồ phu chi hạp, tiến hành mấy đợt đả kích giảm trí lực cho nó.

Lúc Triệu Khách rời khỏi phòng thí nghiệm, buổi lễ bên ngoài bệnh viện đã chuẩn bị gần xong.

Chờ Triệu Khách đổi một bộ quần áo sạch sẽ, đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy trên quảng trường bệnh viện đã là người đi lại tấp nập.

Triệu Khách vừa đi ra cửa lớn, đèn flash răng rắc răng rắc trước mắt suýt lóe mù mắt Triệu Khách.

Không phải chỉ tiếp nhận mấy nạn dân à?

Tại sao nhiều phóng viên chạy tới như vậy??

"Sao bây giờ ngươi mới đến."

Triệu Khách ngồi xuống sau lưng Cổ Đằng, chỉ thấy Cổ Đằng quay đầu bất mãn hỏi thăm tung tích Triệu Khách.

"Thật xin lỗi, tối hôm qua nhận bảy ca phẫu thuật khá nghiêm trọng, vừa làm xong phẫu thuật đã đến đây."

"Bảy ca?"

Hình như trong đầu Cổ Đằng có chút ấn tượng, gật đầu, không tiện nổi giận nữa: "Vất vả rồi."

Lúc này, chỉ thấy cửa lớn bên cạnh bệnh viện mở ra, một hàng xe cùng màu chạy vào trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người.

"Nhanh, đi ra đón với ta."

Lúc này Cổ Đằng dẫn theo Triệu Khách và một đám bác sĩ đi lên.

Theo cửa xe mở ra, người trung niên mặc tây trang chỉnh tề xuống xe trong sự bảo vệ của thủ vệ, khuôn mặt hắn ta vuông vức, trong ánh mắt lộ ra sự xảo trá và dối trá nên có của một tên chính trị gia tiêu chuẩn.

Đương nhiên, ánh mắt này được che giấu rất tốt dưới vẻ bề ngoài kiên cường của hắn ta.

Sau khi được một đám nhân viên Cổ Đằng dẫn đường, người trung niên này cất bước đi lên bục diễn giảng được dựng tạm thời.

"Rất xin lỗi, tin tưởng mọi người cũng biết, lần này những kẻ tà ác kia không chỉ phá hủy nhà của chúng ta. Ngay cả nữ nhân và hài tử tay không tấc sắt cũng không chịu buông tha, trước đó chúng ta từng cố gắng cứu giúp dân chúng bình thường trên chiến trường. Vì thế không ít chiến sĩ hy sinh ở nơi đó. Lại vất vả xây dựng trại dân tị nạn, còn chưa kịp đưa nạn dân ra ngoài đã chịu sự tấn công mang tính hủy diệt."

Lúc vị trung niên này nói tới đây, nước mắt lăn xuống theo khóe mắt lại hấp dẫn một trận đèn flash trước mặt, phát ra từng tiếng răng rắc răng rắc.

Triệu Khách tin tưởng, e rằng trên tin tức đầu đề ngày mai sẽ xuất hiện hình ảnh đau lòng nhức óc của vị quan viên trung niên này.

Lúc này, chỉ thấy cửa xe đằng sau bị mở ra, từng người đi xuống từ cửa xe, tuy mặc quần áo gọn gàng nhưng vẻ mặt lại rất hoảng hốt, mỏi mệt, còn có lo nghĩ.

Ba chiếc xe buýt cũng hơn trăm người, số lượng hoàn toàn không khớp với lời nói của Cổ Đằng vào trước đó.

Vào lúc này, Triệu Khách đột nhiên nhíu mày, thấy được hai khuôn mặt quen thuộc trong đám người, thật bất ngờ, không ngờ hai người này còn sống sót đi ra từ trại dân tị nạn.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, không biết vì sao Triệu Khách đột nhiên có một loại cảm giác, lúc ấy hắn tiện tay đầu tư một khoản, có thể sẽ mang đến một khoản ích lợi không tệ cho hắn.

"Những người này đều là nạn dân do chúng ta trăm cay nghìn đắng cứu về từ tiền tuyến, bọn họ tận mắt thấy việc ác của những ác ma đó, cho nên chúng ta phải liên thủ lại, đối đầu với những ác mộng này."

Không thể không nói, quan viên trung niên này rất giỏi về lay động cảm xúc của mọi người.

Vừa dõng dạc diễn giảng đã khiến những phóng viên ở đây như là điên cuồng, siết chặt nắm đấm của mình, không ngừng quay chụp hình hình ảnh, cố hết sức thu thập tài liệu, dự định trở về làm ra một bài báo đặc sắc.

Bình Luận (0)
Comment