Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1518 - Chương 1518 - Nghe Nói Chỗ Ngươi Bao Ăn No?

Chương 1518 - Nghe nói chỗ ngươi bao ăn no?
Chương 1518 - Nghe nói chỗ ngươi bao ăn no?

Chỉ thấy vẻ mặt Triệu Khách đột nhiên trở nên bi thiết nói: "Ngũ ca, ngươi nhẹ nhàng chút, tuy ta không xách được đao nhưng ngươi không đền bù phí tổn thất tinh thần cho ta, sao ta dám đeo vinh diệu của Chân Thần chứ, được rồi, ta vẫn nên đi tìm Chân Thần để trả lại chiếc hung chương này đi."

"Ngươi..."

Lúc này trong lòng Heo mập buồn bực gần như muốn phun máu, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách, đây rõ ràng là ăn cướp trắng trợn trần trụi?

Nhưng Triệu Khách vô tình hay cố ý chỉ chiếc hung chương hoàng kim vàng óng ánh trước ngực mình.

Ý như đang nói với Heo mập, không sai, lão tử đến ăn cướp trắng trợn, ngươi không cho chút chỗ tốt, đổ chút máu, lão tử không để ngươi yên.

Trong chốc lát Phì Miêu hận không thể cắn chết lão Lục, nhưng nhìn chiếc hung chương hoàng kim trước ngực hắn, Phì Miêu cũng chỉ có thể nuốt tất cả cơn giận vào trong bụng.

Mặc dù hung chương thái dương không có thực quyền, nhưng đãi ngộ ở mọi phương diện tuyệt đối là hơn xa người thường.

Lần này lão Lục được ban cho hung chương hoàng kim, tương đương nói với tất cả mọi người, hắn là người được Chân Thần công nhận, xứng đáng làm sứ giả Chân Thần.

Sắc mặt Phì Miêu lúc sáng lúc tối, một hồi lâu sau mới cắn răng nói: "Lấy... Bảo đao trân tàng của ta tới!"

Bảo đao?

Triệu Khách đánh giá Phì Miêu từ trên xuống dưới, hắn chỉ muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình, lừa chút Siêu năng bảo thạch hoặc là một số kim loại quý giá gì đó.

Không ngờ Phì Miêu thẳng thắn như vậy, trực tiếp lấy ra bảo đao trân tàng.

Điều này thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy bất ngờ.

Chẳng mấy chốc, chỉ thấy một người ôm một cái hộp gỗ đi tới, giao hộp gỗ cho Heo mập.

Heo mập nhìn thoáng qua liền đẩy hộp gỗ ra, không muốn nhìn lần thứ hai, càng nhìn càng cảm thấy thịt đau, nhưng vì nhanh chóng đuổi ôn thần này đi, lần này Heo mập cũng bỏ hết cả tiền vốn.

Chỉ thấy hộp gỗ được đẩy đến trước mặt Triệu Khách, mở hộp ra, một mùi đàn hương nhàn nhạt khiến ánh mắt Triệu Khách sáng lên.

Vỏ đao phong cách cổ xưa không có hoa văn dư thừa như là một món đồ cất giữ bình thường hơn cả bình thường, nhưng lớp bóng loáng trên vỏ đao khiến vỏ đao thêm mấy phần năm tháng.

"Lão Lục, cây đao này là bảo bối trân tàng của ta, biết ngươi yêu đao như mạng liền tặng ngươi."

Lúc Phì Miêu nói câu nói này, hai tay ôm lồng ngực của mình nhìn chuôi đao trên tay Triệu Khách, trong nháy mắt Phì Miêu chỉ cảm thấy ở ngực trở nên trống rỗng, đây là cảm giác đau lòng.

"Đao tốt!"

Bàn tay Triệu Khách khẽ vuốt ve sống đao, hai mắt khóa chặt thân đao, ánh mắt ôn nhu, vẻ mặt si mê như đang vuốt ve da thịt mối tình đầu.

Đây cũng không phải Triệu Khách giả vờ, mà là xuất phát từ sự yêu thích trong lòng.

Triệu Khách cũng không vừa mắt lưỡi đao bình thường, thậm chí vì tật bệnh trong lòng nên luôn cảm thấy dao thái dùng qua một lần sẽ có mùi tanh.

Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc Triệu Khách yêu thích lưỡi đao, vì cây đao này dùng để giết người.

Chỉ thấy Triệu Khách giơ đao lên, dùng sức gảy một cái, chỉ nghe "ong" một tiếng, đao ra khỏi vỏ chỉ có ba ngón lại khiến lông tóc cả người Triệu Khách dựng đứng lên như là con nhím.

Một tay hoàn toàn rút ra đại đao, mặt đao đen bóng tản ra sát khí làm người ta lo lắng, khiến nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống ba độ.

Chỉ thấy chuôi đại đao này thật sự là một thanh đại đao, thanh đao nặng nề ít nhất gần bốn mươi cân, phân thân Triệu Khách vẫn nhấc lên được, nhưng muốn vung lên như cánh tay thì không dễ dàng.

Lưng đao rộng hai ngón tay, nhưng mặt bên kia lưỡi đao lại là sát khí nghiêm nghị, vô cùng sắc bén.

Chuôi đao rất dài, thoạt nhìn người bình thường sử dụng, nhất định phải dùng hai tay mới có thể vung cây đại đao này lên.

Tạo hình chuôi đao này trông càng giống Quỷ đầu đại đao cổ đại, nếu Triệu Khách đoán không sai, e rằng chủ nhân ban đầu của cây đao này cũng là Heo mập, chỉ không biết vì nguyên nhân gì bị phân hóa ra ngoài.

Thấy thế, Triệu Khách híp mắt, thu đại đao vào vỏ đao, cuối cùng trên mặt đã lộ ra nụ cười: "Ngũ ca khách sáo quá, nhưng Ngũ ca đã thịnh tình như thế, ta cũng không khách sáo."

Lúc Triệu Khách nói chuyện còn bỏ thanh đao vào hộp gỗ, đặt cả hộp gỗ lên bàn, dự định sau khi trở về sẽ xem năng lực của chuôi đại đao này.

Đao là thu hoạch ngoài ý muốn, không phải mục đích mà Triệu Khách tới đây.

Chỉ thấy Triệu Khách nhếch miệng cười một tiếng, vỗ bụng nói: "Ngũ ca, nghe nói thức ăn chỗ ngươi bao ăn no? Là thật à?"

Triệu Khách nói xong vẫn không quên lắc cái hung chương thái dương trước ngực hắn.

Không sai, mặc dù không có thực quyền, nhưng địa vị lại cao hơn Phì Miêu không chỉ một cấp bậc.

Triệu Khách nói muốn ở lại chỗ này ăn cơm, Phì Miêu còn có thể cứng rắn đuổi người đi ra sao??

Cho Phì Miêu mượn một đôi gan báo thì hắn ta cũng không dám làm như thế, dù sao Triệu Khách đại biểu cho sứ giả Chân Thần.

Tuy trong lòng đã ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời lão Lục một lần, nhưng trên mặt Phì Miêu vẫn phải miễn cưỡng nở nụ cười.

"Đương nhiên, đêm nay đặc biệt mời tới đầu bếp đỉnh phong, nghe nói vị đầu bếp này vận khí không tệ, ba giả thể của hắn đều tử vong, đạt được ba lần tiến hóa, đã tiến hóa ra dị năng! Dùng dị năng nấu ăn, hương vị cũng không phải bình thường!"

Bình Luận (0)
Comment