Phì Miêu tiện tay ấn công tắc, trong chốc lát chỉ thấy đèn pha trong kho hàng lấp lóe mấy lần, nhanh chóng chiếu sáng cả cái nhà kho.
"Nhiều như vậy!"
Ánh mắt phân thân lập tức trở nên trong suốt, con mắt nhìn chằm chằm cái rương bọc vải nilon được xếp gọn gàng thành một dãy trong kho hàng trước mặt.
"Ngươi muốn ăn bao nhiêu thì ăn, nhưng từ hôm nay về sau đừng đến làm phiền lão tử, hai ta thanh toán xong!"
Bây giờ Phì Miêu có thể ổn định tâm thần nói chuyện với phân thân, một mặt là vì cuối cùng hắn ta đã được ăn no.
Một mặt khác, mặc kệ nói thế nào cuối cùng đã vứt cái gánh nặng lão Lục này đi, tuy nhiên cái giá khiến hắn ta cảm thấy thịt đau.
"Thanh toán xong?"
Triệu Khách nghe vậy không khỏi quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Phì Miêu: "Có phải ngươi đi ra ngoài quên mang đầu óc hay không, đừng quên, nhất định phải để lão tử tự tay làm thịt giả thể của ngươi, nuôi hắn có tinh thần một chút, đến lúc đó 360 đao, thiếu một đao, lão tử đến cọ ngươi một ngày cơm!"
Sắc mặt Phì Miêu đột nhiên thay đổi, con mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách một lát: "Coi như ngươi lợi hại!"
Lần này hắn ta nhận thua, uy hiếp cái khác hắn ta không sợ, chỉ sợ Triệu Khách tìm hắn ta ăn chực.
Nói xong, Phì Miêu không tiếp tục để ý Triệu Khách, quay người rời khỏi nhà kho.
Chỉ thấy Triệu Khách đóng lại cửa nhà kho, ánh mắt nhìn những rương lớn trước mặt, hai mắt sáng ngời.
"Khụ khụ, vậy ta cũng không khách sáo!"
Giọng phân thân nhẹ nhàng, bắt đầu bạo lực tháo dỡ những cái rương này.
Chỉ thấy trong rương đặt từng cục kim loại đen tạo hình như trứng khủng long, phía trên được bôi một tầng dầu phòng hộ, là vì đảm bảo kim loại sẽ không bị ăn mòn trong thời gian dài.
Triệu Khách vốn định thử cầm một viên lên xem là kim loại gì, nhưng hai tay nâng lên, sắc mặt phân thân lập tức thay đổi.
Nặng!
Nặng đến mức khiến phân thân hơi khom eo, nhìn một cái thiết đản cũng chỉ cao khoảng một mét, độ rộng không to bằng miệng chén, lại khiến phân thân không cách nào nhấc lên.
"Đệt, tên khốn nhà ngươi muốn chơi chết ta?"
Chỉ cần nghĩ lại, Triệu Khách không khó nghĩ đến kim loại này chắc chắn là Phì Miêu cố ý.
Quá nặng, thứ nặng như vậy, dù hắn thật sự ăn hết, với trọng lượng này còn không trực tiếp đập đằng sau hắn ra một cái lỗ lớn.
Suy nghĩ này không tệ, nhưng hiển nhiên Phì Miêu không hiểu nguyên nhân mà hắn có thể ăn như thế.
Quá nặng không nhấc nổi vậy dứt khoát không nhấc nữa.
Chỉ thấy phân thân hoạt động cằm dưới của mình, dần mở cái miệng của mình đến mức tối đa, một ngụm nuốt cục kim loại trước mặt vào như đang ăn kem.
"Vù..."
Theo không khí ma sát ra tiếng vang vù vù, trong Đại Hạ đỉnh cũng vang lên một một tiếng ầm ầm khiến mặt đất nổ tung ra vô số tảng đá.
Chỉ thấy Quỷ hổ biến thành hình hổ, rất vui vẻ tiến tới ôm kim loại đen trên mặt đất gặm cắn, miệng vừa hạ xuống đã rắc rắc rung động.
Sau khi Quỷ hổ thôn phệ hết, trong chốc lát chỉ thấy trên bụng sinh ra rất nhiều chất lỏng màu đen, bắt đầu chữa trị vết thương cho Quỷ hổ.
Tốc độ so với cái đĩa trước đó, không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.
Phân thân vẫn tiếp tục không ngừng nuốt kim loại vào.
Hình như gốc cây già cũng đau lòng mặt đất bị nện mấp mô, dứt khoát gọi ra tán cây kéo dài đến trên bầu trời làm ra một cái máng trượt, có thể làm chậm lại quá trình những kim loại này va chạm mặt đất.
Một cục lại một cục kim loại theo khe trượt lăn xuống, bị Quỷ hổ phía dưới ăn quên cả trời đất.
Hình như cảm nhận được gì đó, loại cơm đến há miệng như Đồ phu chi hạp cũng không ngừng thôn phệ theo.
Chỉ thấy thân thể Quỷ hổ bắt đầu không ngừng bành trướng, khôi giáp đen kịt sinh ra ánh sáng màu đỏ tối, chỗ khớp nối lập tức bị từng tầng lân giáp bao bọc.
So sánh với trước khi tiến vào không gian khủng bố, lúc này thể trạng của Quỷ hổ lớn hơn tận một vòng.
Lúc này mới ăn chưa đến mười cái đã thành dáng vẻ này, thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy bất ngờ.
Chỉ thấy lần này trên cổ tay Quỷ hổ đặc biệt làm ra cái rãnh không.
Thoạt nhìn hai cái rãnh không này không đáng chú ý, nhưng lại khiến Triệu Khách cảm thấy trong lòng hơi ấm áp.
Hắn đã nhìn ra cái rãnh không trên hai tay là Quỷ hổ đặc biệt dành ra cho hắn kích hoạt “Phách vương hổ bí”, có thể hoàn chỉnh thể hiện ra năng lực bổ sung của Nhật chước và Dạ thứ.
Không thể không nói, tuy Quỷ hổ hơi không có não, nhưng so sánh với thằng ngu Đồ phu chi hạp thông minh quá mức, vậy Quỷ hổ cũng là người thành thật.
Nó rất đần, đần đến mức sau khi Triệu Khách hạ một chỉ lệnh cho nó, còn phải nói cho nó biết nên làm như thế nào.
Nhưng nó luôn không ngừng thích ứng với hắn, trở nên càng thích hợp hơn, dường như tất cả tôn chỉ đều vây quanh sự thuận tiện và an toàn của hắn.
Nói đến điểm này, trong lòng Triệu Khách càng thích Quỷ hổ hơn chút, cũng như địa chủ luôn yêu thương nhi tử ngốc nhỏ nhất.
Đồ phu chi hạp đứng bên cạnh lẩm bẩm nhìn lên bầu trời, vẻ mặt đố kị.
Sau khi ăn hơn mười cục, Quỷ hổ không ăn nữa, dường như đã hoàn toàn bão hòa với loại kim loại này.
Chỉ thấy Quỷ hổ chậm rãi đứng lên, khôi giáp đen kịt như là Ma thần, khí tức bá đạo khiến Thuỷ Lộc và gốc cây già bên cạnh cũng không nhịn được liên tiếp liếc nhìn.