Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1533 - Chương 1533 - Mệnh Môn (2)

Chương 1533 - Mệnh môn (2)
Chương 1533 - Mệnh môn (2)

Trong chốc lát bầu trời sáng rõ khiến người ta không thể mở mắt ra, tiếng sấm cuồn cuộn cũng dần tán đi.

"Phù!"

Nhìn lôi điện trên đỉnh đầu biến mất, cuối cùng trong lòng mọi người đã thả lỏng.

"Thứ đồ chơi này!"

Triệu Khách nhìn Cán bút Mã Lương trên tay, lúc đầu không cảm thấy thứ này mạnh bao nhiêu.

Nhưng khi món đồ chơi này rơi vào trên tay Thuỷ Lộc như bị khai khiếu, mạnh đến mức làm Triệu Khách cảm thấy líu lưỡi, e rằng tem bạch ngân bình thường cũng không sánh bằng.

Điều duy nhất không tốt là quá tiêu hao năng lượng.

Hắn chỉ viết một chữ 奣 này, không chỉ trừ sạch tất cả năng lượng của hắn, còn trừ 20 điểm bưu điện của hắn làm cái giá.

Nếu ở trong lúc chiến đấu, tương đương với tiết tấu hắn bắt đầu phóng đại chiêu, ngươi không chết, lão tử chết.

Huống hồ, hắn không tính là mù chữ, nhưng chút mực nước trong bụng thật sự không bằng yêu quái xuất thân tú tài chính tông như Thuỷ Lộc

Chuyện chuyên nghiệp vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp đi làm, hắn yên tâm ăn bám là được.

Trả lại Cán bút Mã Lương cho Thuỷ Lộc, Triệu Khách cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy trên mặt đất đầy vết thương, tòa nhà gỗ vốn được dựng cách gốc cây già không xa đã bị đánh sụp hơn phân nửa, trong không khí tràn ngập mùi khét lẹt nồng nặc.

"Đợi chút, tên ngu xuẩn kia đâu??"

Lúc này, Triệu Khách đột nhiên cảm thấy thiếu cái gì đó, nhìn quanh hai bên, phát hiện không thấy thằng ngu Đồ phu chi hạp này.

"Ở bên kia!"

Gốc cây già cảm ứng một chút, nhanh chóng tìm thấy Đồ phu chi hạp.

Chỉ thấy thằng ngu này lại ôm cái mông Phì Miêu gặm cắn, gặm cạch cạch rung động lại không gặm được một miếng thịt nào.

Chỉ thấy Phì Miêu đào một cái lỗ trên mặt đất, chôn đầu xuống đất.

Mặc cho thân thể ở bên ngoài bị lôi điện đánh trúng, đương nhiên trong quá trình sét đánh cũng cảm thấy có đồ thứ gì đó đang gặm mông mình.

Lúc này phát hiện tiếng sấm bên ngoài biến mất, Phì Miêu rút đầu ra từ trong đất, quay đầu nhìn cái hộp tinh còn cắn chặt cái mông mình không ném đi được, trong lòng Phì Miêu giận không có chỗ phát tiết.

"Cút ngay!"

Một chân đá văng Đồ phu chi hạp, mặt ngoài thân thể hiện ra một tầng màu đồng cổ.

Chính là đồng giáp thi của cương thi Heo mập, thân kim cương đặc thù.

Tuy có thân kim cương, cộng thêm tem năng lực của Heo mập, mặc dù không sợ lôi đình nhưng không biết vì sao dưới sườn càng ngày càng ngứa, hết lần này tới lần khác hắn ta lại không thấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có thể duỗi ngón tay ra, không ngừng gãi hai cái, hắn ta hầm hừ ngẩng đầu thấy từ một đoàn người Triệu Khách đi ra trong huyệt động.

"Ngươi trốn cũng đủ sâu, thiên lôi lớn như vậy cũng không đánh chết ngươi!" Triệu Khách đang nói với Heo mập bên cạnh.

Trong Liệp Cẩu đoàn chỉ có Heo mập che giấu sâu nhất, e rằng thực lực chân chính không kém hơn lão Nhị kém bao nhiêu.

Hiện tại giả thể của hắn ta kế thừa thân kim cương.

Triệu Khách đã tự mình cảm nhận thực lực của người này, đánh một quyền xuống có uy lực hung hãn bá đạo, phân thân không đỡ nổi một quyền, trực tiếp bị một quyền đập vỡ hai tay và lồng ngực.

"Có nhược điểm gì mau nói! Ta xử lý giả thể này giúp ngươi trước đã, trả lại cho ngươi một thân thể đầy đủ!"

"Ây..."

Khóe miệng Heo mập co giật mấy lần, một chiêu này của Triệu Khách đã chạm vào mạch của môn Heo mập.

Về sau Heo mập thật sự có can đảm nói không giữ lời, ngay cả nhược điểm cũng bị Triệu Khách biết được, e rằng thật sự ăn ngủ không yên đi.

Nhưng cũng như suy nghĩ của Heo mập, Triệu Khách đã nắm lấy mạch môn của hắn ta, lúc này biết rõ Triệu Khách cố ý vẫn phải nói.

"Cái đó, mệnh môn ở chỗ..." Heo mập thở sâu, khẽ nói bên tai Triệu Khách.

"Ngươi chắc chắn chứ??"

"Ta còn không biết mệnh môn của mình sao?"

Nghe Heo mập trả lời chắc chắn, vẻ mặt Triệu Khách không khỏi cổ quái, mệnh môn của con hàng này thật sự là thiên môn.

"Ta là cương thi, cương thi chết cũng không cứng." Heo mập hừ hừ kháng nghị.

"Được rồi, ta cũng không trông cậy vào mệnh môn của ngươi! Chỉ hỏi ngươi một việc?"

Triệu Khách đã không ôm hy vọng gì với mệnh môn của Heo mập, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Heo mập dò hỏi.

"Chuyện gì?" Heo mập không hiểu, rốt cuộc lúc này Triệu Khách còn dự định hỏi việc gì.

Chỉ thấy Triệu Khách chậm rãi lấy ra huyết chùy từ trong sách tem thưởng thức trên tay: "Ngươi kháng đánh?"

"???" Heo mập còn chưa hiểu rốt cuộc Triệu Khách có ý gì, chỉ thấy hắn vung huyết chùy lên, kích hoạt năng lực đặc thù Oán kích của huyết chùy, một chùy đập vào đầu Heo mập!

"Ăn một cái nãi chùy của ta!!"

"Ầm" một tiếng, chỉ thấy đầu Heo mập có một cục sưng nâng lên cao cao, đau đến mức Heo mập muốn chửi mẹ, nhưng chẳng mấy Heo mập đã nhận ra cái gì đó, sắc mặt xuất hiện thay đổi.

Oán khí phong phú!

Đơn giản cũng là ruộng cạn gặp suối ngọt, lão Hán tìm lại mùa xuân, còn hữu hiệu hơn ăn mười viên Vĩ ca.

"Hống hống hống!!!"

Nhìn đầu Heo mập lớn hơn một vòng, trở thành ánh vàng lóng lánh, ngay cả tóc cũng dựng đứng lên.

Chỉ thấy Triệu Khách gọi ra Nhiếp nguyên thủ, bàn tay lớn nắm lấy nửa cái chân còn lại của Heo mập, bóng dáng như chim bằng nhảy xuống trước sơn động.

Bình Luận (0)
Comment