Chỉ thấy tên tùy tùng vừa nói vừa đẩy cửa phòng tầng hai ra, trong nháy mắt cửa phòng đẩy ra, vẻ mặt mọi người đều trở nên khó coi.
"Ọe!"
Trong nháy mắt mở cửa phòng, mùi hôi gay mũi lập tức như là một quả bom khứu giác, thông qua khứu giác như hung ác đánh một quyền vào dạ dày mỗi người.
Một số chiến sĩ cấp cao hoàn toàn chịu không được mùi hôi này, cúi đầu nôn mửa.
Trong phòng đen như mực nhưng có thể xuyên qua ánh sáng ngoài cửa sổ, thấy trên bàn cơm chồng chất đồ ăn như núi nhỏ.
Lúc này, những thứ đã từng là món ngon vẫn kích thích thần kinh của đám người, nhưng lần này không ai muốn nhấm nháp, ngược lại cảm thấy buồn nôn, thậm chí không muốn nhìn thêm lấy một cái.
Vì gian phòng được đóng kín, mùi hôi nồng nặc đọng lại trong phòng, tạo thành hiệu quả không thể nói không kinh người, cảm giác một đống rác cũng có không khí mới mẻ hơn nơi này.
"Đại nhân, ngài xem, đây là thức ăn tiêu chuẩn mỗi ngày của tên phản đồ này, vì làm đồ ăn, thậm chí hắn để người có tư cách trở thành chiến sĩ cấp cao đến làm đầu bếp riêng cho hắn, ta đã khuyên hắn rất nhiều lần nhất định phải đơn giản, nhưng hắn chưa từng nghe ta khuyên."
Tên tùy tùng Thổ Ba như không muốn buông tha cơ hội có thể tẩy trắng cho bản thân, thậm chí không tiếc tất cả hắt nước bẩn lên chủ nhân cũ.
Hành động bỉ ổi này khiến những chiến sĩ cao cấp xung quanh đều cảm thấy trơ trẽn, nhưng cũng cảm thấy đây là đương nhiên, dù sao đối phương làm phản lại tín ngưỡng của bọn họ.
Nếu nói Thổ Ba chỉ là vấn đề trên mặt nhân phẩm, vậy Phì Miêu đã là hóa thân của tội ác, đối tượng phải diệt trừ, đối với loại người này, làm thế nào cũng không cảm thấy quá đáng.
"Im miệng, đi mở cửa nhà kho."
Ngao Liệp đưa tay che lại miệng mũi, ánh mắt nhìn đồ ăn thừa đầy bàn còn đặt nguyên ở chỗ đó, trong lòng tràn đầy thất vọng.
Hắn ta không quan tâm những thứ mà Phì Miêu sưu tập, điều duy nhất khiến hắn ta chịu tới chỗ này, là vì hắn ta nghi ngờ Phì Miêu còn trốn ở chỗ này.
Vì chỉ có nơi cất giữ rất nhiều đồ ăn thế này, mới có thể để hắn ta ăn no.
Hắn ta hiểu rất rõ sức ăn của vị Ngũ đệ này, cũng như bàn đồ ăn đã hư thối bốc mùi trước mắt chỉ là một phần tư thức ăn mỗi ngày của Phì Miêu.
Thời gian hai ngày, tin tưởng đã là một trận dày vò như địa ngục với Phì Miêu, hắn ta sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn tìm đồ ăn có thể nhét vào trong miệng.
Nhưng người bình thường căn bản không mua nhiều đồ ăn như vậy.
Cho nên Ngao Liệp đã bố trí cạm bẫy ở tất cả những nơi dự trữ đủ thức ăn, như một chiếc lồng đang chờ đợi con chuột cắn câu.
Chỉ cần Phì Miêu đói không chịu được, tất nhiên sự thèm ăn sẽ chiếm cứ lý trí của hắn ta, sinh ra suy nghĩ mạo hiểm.
Nhưng kết quả thì sao? Hoàn toàn không có động tĩnh.
Tất cả những nơi dự trữ đầy đủ thức ăn căn bản không thấy bóng dáng Phì Miêu, thậm chí những người mua sắm số lượng hơi lớn hơn một chút, đều trở thành mục tiêu giám sát của Ngao Liệp nhưng vẫn không tìm thấy.
Đối với Ngao Liệp phụ trách khu vực an toàn mà nói, càng là một loại dày vò.
Dù sao một ngày hắn ta không bắt được Phì Miêu, chẳng khác nào ngày đó Chân Thần còn ở trong nguy hiểm, đây là hắn ta thất trách.
Ngay lúc nguy hiểm, tên này tự xưng là Thổ Ba, cũng từng là tùy tùng bên cạnh Phì Miêu tìm tới.
Đơn giản là dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng, bán chủ cầu vinh kia, nguyện ý khai ra rất nhiều bảo vật mà Phì Miêu đã từng cất giữ, muốn đổi lấy một chức vị ổn định.
Lúc đầu Ngao Liệp không định để ý tới hắn ta, nhưng trong lúc lơ đãng tên tùy tùng này đã nhắc nhở mình một câu, đó là trong phòng thí nghiệm còn có rất nhiều vật tư.
Điều này khiến trong lòng Ngao Liệp lại dấy lên ánh sáng hy vọng, nhưng bây giờ nhìn lại là hắn ta suy nghĩ nhiều, Phì Miêu cũng không ở đây, hắn ta chưa từng chạm đến đồ ăn ở trong này.
"Đáng chết, tên này sẽ trốn ở chỗ nào?"
Trong lúc suy nghĩ, chỉ thấy tùy tùng không ngừng cầm chìa khóa thử, phát ra từng tiếng đinh đinh đang đang.
Điều này khiến trong lòng Ngao Liệp càng thêm buồn bực.
"Nhanh lên, ngươi đang làm cái gì!" Ngao Liệp nghiêm giọng thúc giục.
Thấy trên trán tên tùy tùng ứa ra mồ hôi, giải thích: "Quá tối, đại nhân chờ một chút."
"Nhanh lên!"
Trong hoàn cảnh hôi thối này, Ngao Liệp đã không có tâm trạng đi thưởng thức mấy thứ cất giữ chó má gì đó.
Hiện tại hắn ta chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này, mau chóng tìm ra lão Ngũ đáng chết kia, nếu không tiếp theo hắn ta sẽ rất bị động.
Ngay lúc Ngao Liệp định rời khỏi gian phòng này trước.
"Cạch!"
Đúng vào lúc này, chỉ thấy tên tùy tùng Thổ Ba đã tìm được chìa khoá, theo việc cắm vào nhẹ nhàng vặn vẹo, trong chốc lát bên tai truyền đến tiếng khóa cửa cơ quan chuyển động.
Cánh cửa trước mặt bị tên tùy tùng Thổ Ba nhẹ nhàng kéo ra, một cơn gió mát yếu ớt thổi ra từ trong phòng.
Không khí mới mẻ chắc chắn khiến người ta mừng rỡ, cũng khiến trong lòng Ngao Liệp ôm một tia hy vọng cuối cùng, dự định vào xem.
Tuy hắn ta biết Phì Miêu chắc chắn không ở nơi này, cũng hoàn toàn không để thứ Phì Miêu cất giữ vào mắt, nhưng... Chẳng may thì sao?