Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1575 - Chương 1575 - Món Quà Lúc Chia Tay

Chương 1575 - Món quà lúc chia tay
Chương 1575 - Món quà lúc chia tay

Ít nhất, sau khi hắn trở về hiện thực sẽ biết có một người giống hắn, lại không cần gánh vác gông xiềng nặng nề, kéo dài hơi tàn sống sót như hắn.

Có lẽ, trong lòng Clarice cũng có suy nghĩ giống vậy.

Triệu Khách đứng tại chỗ, im lặng một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn về phía Thần điện đã trở thành rừng cây ở xung quanh.

【 Nhắc nhở: Nhiệm vụ chính tuyến giết chết giả thể (hoàn thành) 】

【 Nhắc nhở: Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, ngươi có thể trở về không gian hiện thực bất cứ lúc nào, cũng có thể lựa chọn ở lại chỗ này 20 ngày! 】

【 Nhắc nhở: Nhiệm vụ chi nhánh liệp sát giả (hoàn thành) 】

【 Nhắc nhở: Năng lực của ngươi đã trở về. 】

Tiếng nhắc nhở liên tiếp kéo suy nghĩ còn lơ lửng không cố định trong đầu Triệu Khách về.

Nhiệm vụ chính tuyến đã hoàn thành, nếu đổi lại là lúc trước, Triệu Khách sẽ lựa chọn trở về hiện thực trước tiên.

Nhưng bây giờ… Chỉ thấy ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía tủ thủy tinh bên cạnh, cất bước đi đến trước tủ thủy tinh, nhìn Ruthall đứng trong tủ đã biến thành bức tượng vàng.

Triệu Khách híp mắt đánh giá một lượt.

Tuy đã biến thành vàng nhưng Triệu Khách có thể cảm nhận được Ruthall vẫn còn sống, chỉ có điều thân thể không ngừng rỉ ra vật chất màu vàng, bao bọc hắn ta ở bên trong.

Triệu Khách tin tưởng không lâu sau hắn ta sẽ chết đói ở bên trong, mặc cho hắn ta kêu to thế nào, chống cự thế nào, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình đi về phía cái chết.

Triệu Khách không có hứng thú với hắn ta, nhưng…

Chỉ thấy trong mắt Triệu Khách tràn ra tia sáng lạnh, hắn không phải Clarice, càng không phải một thánh nhân.

Ngược lại, sâu trong xương cốt Triệu Khách là một tên côn đồ đầy ích kỷ, có lẽ cái chết của Clarice cũng có một nửa nguyên nhân thuộc về hắn.

Nhưng Triệu Khách không quan tâm những chuyện đó, dựa vào cái gì lão tử phải chịu trách nhiệm với hạnh phúc của các ngươi?

Nghĩ đến đây, chỉ thấy Triệu Khách gọi ra Đại Hạ đỉnh, khóe miệng nở một nụ cười nhe răng, như đang lẩm bẩm với không khí: “Đã vậy, đây coi như một món quà ta đưa cho các ngươi trước khi chia tay đi.”

“Biến mất!”

Khí tức tự nhiên kinh khủng dần tiêu tán, lão Nhị một ngựa đi đầu, đẩy đám người ra lao vào Thần điện.

Ở trong mắt rất nhiều người, lão Nhị là trợ thủ được Bart phái đến dưới trướng Clarice, đồng thời thay Bart giám sát mỗi một hành động của Clarice.

Nhưng thời gian lâu dần, cuối cùng lòng người sẽ xuất hiện sự thay đổi.

Ở trong lòng lão Nhị, có lẽ một việc cuối cùng là giao báo cáo kiểm tra thân phận của Triệu Khách cho Bart.

Nếu có thể, hắn ta rất muốn xin lỗi Clarice.

Tiếp xúc lâu dần, trong lòng lão Nhị rất rõ ràng một nữ ma đầu bụng dạ ác độc trong mắt người đời, lại có trái tim tốt bụng như thế nào.

Hắn ta không dám hy vọng quá xa vời, có thể canh giữ ở cạnh nàng là đủ rồi.

Ít nhất… Hắn ta có thể lặng lẽ nhìn lúc nàng lơ đãng mỉm cười, vậy đã thỏa mãn.

“Đại nhân!”

Nhìn lão Nhị xông vào Thần điện như chó điên, vẻ mặt thân vệ bên cạnh Bart hơi cổ quái.

Bart lắc đầu, không để thân vệ đi ngăn cản.

“Kệ hắn đi, ba vị giáo chủ sắp đến, đừng gây chuyện.”

Hiện tại Bart đã không quan tâm được nhiều như vậy, ba vị giáo chủ sắp đến, đến lúc đó trong sự chứng kiến của bọn họ, có thể chứng minh Chân Thần đã trở về thiên đường, thân thể để lại không làm Eva nổ tung, đây cũng là sự chứng minh tốt nhất.

Chỗ rắc rối duy nhất, nên giải thích thế nào về việc Thần điện biến thành dáng vẻ này…

Nhìn Thần điện gần như đã biến thành rừng cây, Bart không nhịn được nhíu mày.

Cũng ngay lúc này, một tiếng hắng giọng đột ngột khiến mọi người ngạc nhiên, đám người Bart còn đứng ở dưới Thần điện cũng bị giật mình bởi tiếng khụ đột ngột này.

Nhìn sang theo tiếng động, vẻ mặt Bart lập tức trở nên cứng đờ, trợn mắt há hốc mồm nhìn phía trên Thần điện như đang gặp quỷ, hét to: “Không thể nào!”

Chỉ thấy trên mái nhà, Triệu Khách cất bước đi tới, trên tay cầm một cái loa to, tiếng hắng giọng vừa rồi được truyền ra từ trong cái loa này.

Nếu chỉ là Triệu Khách, chắc chắn Bart sẽ không luống cuống như vậy, nhưng chuyện mà Bart không ngờ đến đã xuất hiện.

Sau lưng Triệu Khách còn có một người khác, đây không phải ai khác, chính là Ruthall!

“Không… Hắn… Hắn là giả!”

Nhìn Ruthall đứng ở sau lưng Triệu Khách, Bart suýt nữa cắn rơi đầu lưỡi của mình.

Ruthall đã biến thành một bức tượng vàng, cho dù dùng bất kỳ lực lượng gì cũng không thể nghịch chuyển quá trình này.

Tất nhiên Ruthall trước mặt không thể là thật.

“Khụ khụ!”

Triệu Khách nhẹ nhàng hắng giọng, giơ cái loa to lên, nhưng vừa mở miệng mới phát hiện hình như mình không có lời thoại nào hay.

Thật ra cũng không cần hắn nói cái gì, lúc Ruthall mặc khôi giáp màu vang hoa lệ trên người, ánh mắt nhìn về phía đám người bên dưới.

Đối mặt với ánh mắt của Ruthall như ánh mặt trời ấm áp bao phủ lên thân thể đám người, một tên thủ vệ trong quân đoàn bạo động đột nhiên kích động ngã quỵ xuống đất: “Chân Thần, nguyện thái dương và ngài đồng tại!”

Lực lượng tấm gương là vô tận, vốn thủ vệ chi viện Thần điện đã như tuyết băng, lại nhao nhao quỳ xuống mặt đất, vẻ mặt kích động nhìn Ruthall đứng phía trên Thần điện.

Bình Luận (0)
Comment