Tuy đây cũng được coi là thù lao mà hắn bán Tuyết Cơ Tử cho nàng nhưng cũng không cần thiết so đo, ngược lại có vẻ hắn rất hẹp hòi.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách cũng không tiện yêu cầu quá nhiều, vẫn nhắm mắt lại, vì Triệu Khách lo lắng hắn vừa mở mắt ra sẽ dứt khoát nôn ra hết.
Hắn vừa cầm bát vừa che mũi, đồng thời nhét một miếng vào trong miệng.
Cảm giác dính dấp trên môi khiến Triệu Khách càng nhíu chặt hàng lông mày hơn, sau đó chật vật nuốt vào trong miệng.
Đột nhiên, cổ tay Triệu Khách hơi run lên, đôi mắt khép hờ mở ra nhìn chằm chằm thứ đồ chơi như chè mè đen ở trong bát, “Thật là thơm!”
Đống cháo trông như chè mè đen trong bát tỏa ra mùi hương nồng nặc gay mũi, mùi hương này mang theo vị chua mốc sau khi lên men, trộn lẫn với mùi gừng, lúc được đưa đến trước mặt hắn, trên cơ bản Triệu Khách đã tuyệt vọng.
Nhưng khi Triệu Khách ôm quyết tâm liều chết, há miệng khẽ uống một ngụm, cảm giác tinh tế tỉ mỉ, mềm dẻo như cát bùng nổ trên mặt vị giác, cũng không có mùi vị khác thường như Triệu Khách đã nghĩ mà hoàn toàn ngược lại.
Sau vị đắng nhè nhẹ là một mùi thơm đặc biệt kéo đến, như là mùi hương đậm đặc của nhân hạch đào nhưng cũng không làm người ta cảm thấy ngấy.
Điều khiến Triệu Khách càng ngạc nhiên hơn là, sau khi ăn hết cẩn thận nhấm nháp sẽ cảm giác được vị ngọt nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy dư vị kéo dài.
So với nói là một bát cháo, nếu để lạnh sẽ càng giống một món ngọt.
“Ăn ngon không? Vậy ngươi ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn.” Nữ nhân ngồi bên cạnh nhìn Triệu Khách ôm bát nhồi nhét đồ ăn vào trong miệng.
Trong lòng nàng cũng không coi ra gì, chỉ cảm thấy chắc người này quá đói, đói bụng ăn gì cũng ngon.
Trên thực tế, Triệu Khách thật sự đói bụng, nhưng đói thì đói, là một đầu bếp chuyên nghiệp, Triệu Khách rất tin tưởng vị giác của mình.
“Đây là làm từ cái gì?”
Triệu Khách cẩn thận nhấm nháp nhưng không phát hiện được rốt cuộc bát cháo này được nấu từ thứ gì.
Chỉ dựa vào cảm giác bằng kinh nghiệm, cảm giác tinh tế tỉ mỉ như thế chắc không phải là ngũ cốc.
Nhưng lúc Triệu Khách ngẩng đầu lên lại thấy hối hận, nhìn khuôn mặt thảm không nỡ nhìn kia, Triệu Khách không nhịn được giật giật khóe miệng.
Nói như thế nào đây, khuôn mặt này không dữ tợn cũng không giống ác quỷ, không phải hình ảnh chém ra thịt mặn, máu thịt be bét.
Thật sự là như thế, Triệu Khách càng ăn càng thơm, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không tìm được cách hình dung phù hợp với khuôn mặt này.
Dù là mắt, mũi, lông mày, miệng và khuôn mặt khoa trương này.
Nếu thật sự phải hình dung, chỉ có thể nói khuôn mặt này… Có cảm giác trừu tượng vô cùng chấn động.
Mặc cho ai nhìn cũng thấy dạ dày bị đá một cái thật mạnh.
Nói một câu hơi ác độc, nếu nàng đi vào thẩm mỹ viện, có lẽ thẩm mỹ viện cũng phải mừng như điên, đây chắc chắn là một vụ làm ăn lớn.
Cũng may Triệu Khách đã kích hoạt nhân cách Tham ăn, tốc độ tiêu hóa đặc biệt nhanh, nếu không cũng sẽ nôn ra hết.
Nữ nhân đối mặt với ánh mắt né tránh của Triệu Khách lại như đã quá quen thuộc, cũng sớm tập thành thói quen.
Chẳng những không cảm thấy mình bị kỳ thị, ngược lại càng nhìn Triệu Khách càng vừa mắt, vì người này ở chung với mình đến tận bây giờ, từ đầu đến cuối chưa từng nôn.
“Cháo khoai đen, phần lớn mọi người ở đây đều ăn thứ này.” Nữ nhân chỉ thứ đen sì còn lại trong bát, giải thích với Triệu Khách.
Ở vùng đất bỏ đi, cũng không nhiều thứ có thể trồng trọt, khoai đen là một trong số đó, ngoại hình khá giống quả quýt xấu bản to, sau khi bóc lớp vỏ cứng bên ngoài, bên trong là thịt quả màu đen.
Đánh thịt quả thành bùn, nấu chín thành cháo sẽ có một mùi lạ nồng nặc, nhưng lúc ăn vào hương vị lại không nồng như vậy.
“Có thể lấy ra cho ta xem một chút không?” Triệu Khách vừa ăn vừa nói.
Sau khi nghe nữ nhân giới thiệu, trong lòng Triệu Khách lại càng thấy tò mò với thứ đồ chơi này.
Có lẽ, đây là một loại nguyên liệu nấu ăn hoàn toàn mới.
Tuy thấy rất kỳ quái vì sao Triệu Khách lại có hứng thú với khoai đen như vậy, nhưng nữ nhân cũng không từ chối, “Được, ngươi chờ chút.”
Nàng nói xong liền đứng lên.
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên gọi nàng lại: “Đợi chút…”
Nữ nhân nghi ngờ xoay người, chỉ thấy Triệu Khách đưa cái bát đã ăn sạch sẽ đến: “Thêm một bát nữa.”
“Ăn nhiều thứ này sẽ đầy bụng, ngươi ăn nhanh như vậy, cẩn thận ăn đến đau bụng.” Thấy Triệu Khách ăn nhanh như vậy, nữ nhân không nhịn được lo lắng.
Nhưng Triệu Khách lại không quan tâm, “Không sao, không sao, ta còn chưa ăn no.”
Triệu Khách đâu chỉ chưa ăn no, nói xong câu này trong bụng lại kêu lên ùng ục ục.
Nghe được bụng Triệu Khách kêu lên, nữ nhân không nhịn được bật cười để lộ ra hàm răng hô, khiến sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều của Triệu Khách lại trở nên trắng bệch.
Khá lắm, người khác mỉm cười khuynh thành, nàng cười một tiếng… Thành sạch.
Cố nén cảm giác cuộn trào trong bụng, Triệu Khách nhắm mắt nằm mạnh xuống giường, cảm giác vết thương vừa khôi phục lại muốn nứt ra.
Chẳng mấy chốc, một bát cháo khác lại được đưa đến.
Không thể nghi ngờ, trong loại cháo này mang theo rất nhiều carbohydrate, đồng thời rất thích hợp để hấp thu.