Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1665 - Chương 1665 - Triệu Khách Ra Tay (2)

Chương 1665 - Triệu Khách ra tay (2)
Chương 1665 - Triệu Khách ra tay (2)

“Chỉ đến thế mà thôi!”

Một chiêu Ám ảnh quyền ảnh này được coi là một chiêu đơn giản nhất của Vương Khải, sao có thể so sánh với Bát cực băng của hắn ta.

“Ầm!”

Trong chốc lát chỉ thấy quyền ảnh vỡ vụn như một tờ giấy không chịu nổi một kích, trong khoảnh khắc vỡ nát thành vô số mảnh nhỏ.

Nhưng trong nháy mắt quyền ảnh nát bấy, Trương Hùng đột nhiên thấy trên khuôn mặt xa lạ phía sau quyền ảnh lại xuất hiện ý cười, nụ cười đắc ý như thợ săn nhìn con mồi tiến vào cạm bẫy của mình.

“Có trá!”

Vừa nghĩ đến đây, bản năng bắp thịt của Trương Hùng phản ứng lại đầu tiên, cực kỳ nhanh chóng đáp trả, trên cơ bắp cường tráng như sắt thép đột nhiên bộc phát ra một tầng ánh lửa màu đỏ hồng.

“Xích hỏa đấu bồng”

Trong ánh lửa màu đỏ mang theo ánh lửa lưu ly màu xanh, chính là đặc điểm khi loại năng lực này bước vào nhị giai, cũng là năng lực mà Trương Hùng vẫn lấy làm kiêu ngạo, công phòng một thể, có thể khiến Bát cực quyền của hắn ta được phát huy đến cực hạn.

Nhưng đối mặt với hành động của Trương Hùng, nụ cười trên mặt Vương Khải càng rõ hơn, chỉ thấy từng mảnh toái ảnh đột nhiên biến hình trong không khí thêm lần nữa, ngàn vạn mảnh vỡ, ngàn vạn thanh kiếm lưỡi đao.

Vương Khải chỉ tay một cái: “Giết!”

“Phanh phanh phanh…”

Cao thủ so chiêu chỉ là trong nháy mắt, vô số mưa tên đánh tới, tuy Trương Hùng kịp thời đối phó lại chỉ có thể ôm đầu phòng ngự, quá dày đặc, hoàn toàn không để lại cho hắn ta chút khe hở nào.

Ngay cả ánh lửa trên Xích hỏa đấu bồng cũng bắt đầu ảm đạm theo, mơ hồ có dấu hiệu bị Ảnh kiếm đè diệt.

Không phải Trương Hùng không nghĩ đến việc phá vòng vây ra ngoài, kết quả hai chân như lún vào đầm lầy, hoàn toàn không thể động đậy.

Cúi đầu nhìn mới phát hiện dưới chân có từng đôi tay màu đen đang nắm chặt đôi chân của hắn ta.

“Điều này!”

Trong lòng Trương Hùng lạnh lẽo, vì cái gọi là người trong nghề vừa ra tay, sẽ biết có hay không.

Năng lực giống nhau, đổi lại là bản thân Vương Khải sử dụng, đừng nói giam cầm mình, ngay cả những Ảnh kiếm đang vây công mình ở trước mặt, e rằng còn chưa thể đạt được một nửa hiệu quả.

Phần năng lực thâm thúy này hoàn toàn không phải một cấp bậc với bọn họ.

“Rõ ràng ngươi có bản lĩnh võ đạo không tệ, không chuyên tu hấp thu con tem càng thích hợp với ngươi hơn, hết lần này tới lần khác lại dùng con tem rác rưởi này, biến bản thân thành con khỉ lửa, ngu xuẩn!”

“Vương Khải” khịt mũi coi thường năng lực mà Trương Hùng vẫn lấy làm kiêu ngạo, cực kỳ khinh thường.

Tuy hắn ta không nhớ rõ việc lúc còn sống, nhưng trong ấn tượng mờ hồ những người đưa thư hệ cận chiến mà mình từng quen biết không hề dựa vào con tem phụ trợ, mà khai thác võ học của mình đến một cảnh giới không thể tưởng tượng.

Thậm chí một lần có thể xưng là phe phái vô địch.

So sánh với Trương Hùng trước mặt, thật sự khiến “Vương Khải” không nhịn được mắng chửi một trận.

“Tự nhiên chúc phúc thuật!”

Lúc này, một mũi nhọn màu xanh bao trùm thân thể Trương Hùng, khí tức tự nhiên di chuyển quanh người Trương Hùng, khiến tinh thần của Trương Hùng trở nên phấn chấn, cảm giác năng lượng tiêu hao lập tức đạt được nguồn bổ sung dồi dào.

Không cần nghĩ cũng biết là hành động của Lưu Thiến.

Nói thì chậm lúc đó lại nhanh, chỉ nghe trong không khí phát ra tiếng vù vù chói tai.

Mũi thương điện ảnh, ngân sắc hồ điện, một thương chém xuống đỉnh đầu Vương Khải.

Đối mặt với đòn đánh bất ngờ của Triệu Hưng, ánh mắt “Vương Khải” càng thêm thất vọng.

Bóng dáng đột nhiên bị một đoàn bóng đen cắn nuốt, còn chưa chờ mũi thương tới gần, một giây sau bóng dáng đã lặng yên xuất hiện sau lưng Triệu Hưng, nhấc chân đá vào gáy Triệu Hưng.

Đột nhiên bị đạp một cái khiến trước mặt Triệu Hưng biến thành màu đen, thân thể lăn trên mặt đất như một quả bóng da.

Chỉ nghe “Vương Khải” cười khẩy nói: “Không biết năng lực hệ ảnh tử am hiểu nhất việc đánh lén ngược à? Một đám ngu xuẩn, là ta ngủ say quá lâu hay người đưa thư hiện nay quá phế vật??”

Nói xong lại chỉ tay vào Lưu Thiến.

“Tự nhiên chúc phúc? Có biệt danh là thuật nón xanh, ngươi hấp thụ tem năng lực quá tạp, không phải thánh quang cũng là tự nhiên, không biết tham thì thâm à, ngươi làm vậy tương lai chắc chắn sẽ bị loại bỏ, à, không, hôm nay gặp được ta, ngươi cũng không có tương lai gì nữa, chết sớm siêu sinh sớm.”

Sắc mặt Lưu Thiến thay đổi không dám lên tiếng, lại không ngừng kích phát Thánh quang thuật khôi phục thương thế cho Trương Hùng và Triệu Hưng.

Ba người tập trung lại với nhau, nhìn nam nhân tự xưng là Vương Khải trước mặt, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.

Cùng là một loại năng lực, nằm trên tay đối phương và trên tay Vương Khải ban đầu lại phát huy ra lực lượng có sự chênh lệch quá lớn.

Có câu nói thế nào?

Quân địch mù tăng, phe ta mù lòa.

Huống hồ đây không phải mù tăng, ba người bị đối phương đánh giá từ đầu đến chân, khiến đối phương càng giống Tảo Địa thần tăng trong Thiếu Lâm tự.

“Nhanh lên, trời sắp sáng rồi!”

Lão thái ngồi bên cạnh mở miệng giục “Vương Khải” nhanh lên, còn cố ý gọi ra ba đám lân hỏa để phụ trợ cho năng lực của “Vương Khải”.

“Biết rồi!”

“Vương Khải” yếu ớt gật đầu, mối quan hệ của hắn ta và lão thái rất đặc biệt, một cái đầu còn sót lại của hắn ta cũng dựa vào âm hồn của lão thái tẩm bổ, mới có thể tồn tại đến nay.

Bình Luận (0)
Comment