Nhưng đề nghị của Triệu Khách vẫn khiến Vương Ma Tử dao động, đây là đi theo chân ông chủ nhỏ, còn sợ sau này không có cơm ăn? Còn sợ nữ nhân kia tìm đến mình?
Nói câu không dễ nghe, chẳng may có một ngày Hồng bà bà băng hà, chẳng phải hắn ta cũng có công tòng Long sao?
Đương nhiên Vương Ma Tử cũng chỉ âm thầm suy nghĩ một chút mà thôi.
Thấy Vương Ma Tử vẫn không nói gì, Triệu Khách cũng không nóng nảy, đổi lại là ai cũng không dễ dàng đồng ý chuyện này.
Tên mập mạp Heo mập kia bị hắn đặt bẫy, lừa gạt mới thuyết phục được hắn ta, huống chi thực lực chân thực của Vương Ma Tử chắc vượt xa Heo mập.
Nếu một cao thủ như thế lại lập tức đồng ý, đó mới là gặp quỷ.
“Ta…” Vương Ma Tử há mồm.
Nhưng Triệu Khách tưởng hắn ta muốn từ chối, vội vàng cắt ngang: “Không sao, ta cũng chỉ nói một chút như vậy, ngươi đừng nghĩ là thật, chờ chúng ta sống sót quay về lại nói.”
“Ầy…” Vương Ma Tử
“Xì xì…”
Lúc này, trong đài radio đột nhiên truyền ra một tràng tiếng tạp âm chói tai, chỉ nghe bên trong đài radio đột nhiên truyền ra giọng nữ nhân trước đó.
Nhưng lần này giọng nói của nàng không hề bình tĩnh như lúc trước, mà mang theo sự tức giận vội vàng xao động.
“Tên kia, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì? Hôm qua chúng ta đã chết mất ba người!”
Triệu Khách và Vương Ma Tử ngẩn ngơ nhìn nhau, vẻ mặt không hiểu ra sao.
Sau khi Triệu Khách nhai nuốt sạch sẽ đồ ăn trong miệng, mới dùng ngón tay đè ép cổ họng của mình khẽ nói: “Ngươi đang nói cái gì? Ta không hiểu?”
“Đáng chết, chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ, không biết ngươi làm cái gì khiến bên chúng ta xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy, một con quái vật đang điên cuồng đuổi giết chúng ta.”
“Quái vật!”
Vẻ mặt Triệu Khách trở nên nghiêm nghị.
Người ở đầu bên kia đài radio đều là người đưa thư trung cấp có thực lực cường đại, đồng thời bọn họ cũng không bị đổi thân thể giống Triệu Khách và Vương Ma Tử.
Loại quái vật gì lại có thể khiến những người đưa thư thực lực cường đại này trả cái giá đắt là ba mạng người, lại còn bị con quái vật này đuổi giết.
Điều này không khỏi khiến Triệu Khách và Vương Ma Tử cảm nhận được nguy cơ nặng nề.
Lúc này, giọng nói trong đài radio đột nhiên trở nên mơ hồ, lúc Triệu Khách muốn vặn hỏi tiếp lại phát hiện trong đài radio đã không còn tiếng động gì nữa.
Nhìn cái đài radio lại chìm vào trong yên lặng, vẻ mặt Triệu Khách lập tức trở nên nghiêm túc.
“Phanh phanh phanh!”
Ngay lúc này, đột nhiên hắn nghe thấy bên ngoài cửa sổ vang lên từng tiếng gõ trong trẻo.
…
Nhìn bao tay rơi trên tuyết, hoa văn kỳ lạ kích cỡ khoảng tiền xu là dấu ấn độc nhất vô nhị trong thế giới tuyết trắng này.
“Không thể đi nữa! Trở về đi, còn tiếp tục đi vào sâu hơn, chúng ta đều phải chết!”
Cổ Cách Lặc quay đầu nhìn hai người đã đỡ nhau ở phía sau, lông mày tái nhợt treo mảnh băng, ngay cả lông mi cũng bị đông cứng thành lớp băng.
Cho dù mặc áo da thật dày, nhưng gió lạnh thổi qua vẫn khiến Cổ Cách Lặc rùng mình.
Là thợ săn và người dẫn đường ưu tú nhất ở địa phương, nhưng đến Côn Luân vào mùa này, đây là lần đầu tiên trong đời hắn ta đi sâu như vậy, sâu đến mức hắn ta cảm thấy sợ hãi, đưa mắt nhìn ra dãy núi chập trùng không thể thấy điểm cuối.
Dường như sơ ý một chút sẽ vĩnh viễn lạc lối trong núi tuyết lạnh lẽo này.
Đối mặt với đề nghị của Cổ Cách Lặc, Tống Hằng chậm rãi ngẩng đầu, một tay nắm thật chặt cánh tay La Thanh, khuôn mặt cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt Cổ Cách Lặc.
Theo ánh mắt lạnh lùng đó còn có một họng súng bị da thú bọc lại.
“Tiếp tục!!”
“Kẻ điên! Mẹ nó, thời tiết này căn bản không ai có khả năng còn sống sót, nơi này là cấm địa của thiên thần, các ngươi sẽ bị thần linh nguyền rủa!”
Cổ Cách Lặc cúi đầu, trong lòng điên cuồng chửi rủa, nếu có thể hắn ta rất muốn dùng nắm đấm của mình để dạy dỗ hai đứa ngốc này, để bọn họ hiểu mình đang tự tìm đường chết.
Nhưng trong lúc chửi rủa, trong đầu Cổ Cách Lặc vẫn lẩn quẩn, đêm đó mình phát hiện điều khác thường chui ra khỏi lều vải, Tống Hằng đã đè họng súng lạnh băng vào trán mình.
Trên khuôn mặt lún phún râu kia tỏa ra sát khí hung lệ, dấu chân dính máu tươi để lại một hàng dấu chân chướng mắt ở bên ngoài.
Cổ Cách Lặc còn tưởng Tống Hằng chỉ là một thương nhân giàu có, giống với những thương nhân bình thường ỷ có mấy đồng tiền bẩn đã coi trời bằng vung, ngu xuẩn mơ tưởng khiêu chiến thời tiết cực đoan để thu hút sự chú ý.
Thường ngày, đám người Cổ Cách Lặc cũng không cần ra tay với những tên ngu xuẩn như vậy, chỉ hù dọa một chút có thể khiến bọn họ ngoan ngoãn giao tiền ra.
Dù không nhiều, thậm chí so sánh với tài sản của những thương nhân này là chín trâu mất một sợi lông nhưng thắng ở chỗ an toàn, băng tuyết ngập trời, chết người có tính là gì.
Dù người nhà hắn ta báo cảnh sát, chẳng lẽ còn trông mong cảnh sát mạo hiểm đến nơi này tìm xác cho bọn họ?
Phải biết rằng, trừ khi là đội thám hiểm chuyên nghiệp, phải chờ đến mùa hè mới có thể mạo hiểm tiến vào nơi này.
Nhưng khi đó có thể tìm ra một vài xương cốt gì đó đã không tệ, có trời mới biết tìm được xác của ai.