Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1778 - Chương 1778 - Mất Máu Lớn!

Chương 1778 - Mất máu lớn!
Chương 1778 - Mất máu lớn!

Mặc dù chỉ là một biệt danh nhưng Vương Ma Tử sợ Triệu Khách lại đặt cái tên Miêu Nhân Phượng gì đó cho hắn ta, cứ nhìn chằm chằm loại mèo ở dưới đũng quần mình.

Đại Dương Mã Camilleri không hiểu thì cũng thôi, nhưng nếu để đám người Ngô Khôi nghe được, mình cũng không thể gánh nổi.

“Ầy… Được được được!”

Ngô Khôi nghe thấy hai người tự giới thiệu, khóe miệng không nhịn được run rẩy mấy lần, ánh mắt lại đánh giá trên người Triệu Khách mấy lần.

Trước đó không phát hiện nhưng lúc này Triệu Khách đã tự giới thiệu, tuy pháp danh Viên Chân này hơi có ý chơi ác.

Nhưng cẩn thận nhìn lại, phát hiện tên ngốc này thật sự có chút hương vị hòa thượng.

“Ừm, chắc chắn là một tên hòa thượng giả không đứng đắn.”

Ngô Khôi nói thầm ở trong lòng, cũng không quá để ý đến tên Triệu Khách và Vương Ma Tử.

“Được… Khụ khụ! Viên Chân huynh đệ, ngươi đã đồng ý làm mồi nhử vậy chúng ta trò chuyện về tình huống chi tiết đi, Ma Tử huynh đệ cũng đi theo nghe một chút!”

Ngô Khôi đi tới vỗ mạnh vào vai Triệu Khách, muốn nhân lúc còn nóng quyết định chuyện này.

Đối với Ngô Khôi, sở dĩ hắn ta muốn trăm phương ngàn kế thu nhận hai người Triệu Khách và Vương Ma Tử vào liên minh.

Chỉ vì hai người này đều sẽ đóng vai trò rất quan trọng, Vương Ma Tử là hỏa lực chính, Triệu Khách tự xưng là Viên Chân lại là người phải mạo hiểm lớn nhất.

Hiện tại bọn họ là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền, tất nhiên Ngô Khôi không hy vọng giữa chừng Triệu Khách chết yểu trên tay những người đưa thư kia.

Dù sao mục tiêu cuối cùng của bọn họ là muốn tìm đường sống từ chỗ chết, nghĩ cách chạy thoát trong trận bị săn giết này.

Về phần làm phò mã, vẫn chờ đến khi bọn họ sống đến sau cùng lại nói.

Triệu Khách và Vương Ma Tử đi theo Ngô Khôi nghe kỹ càng kế hoạch, về phần Ải Cước Hổ… Ở trong mắt Ngô Khôi, tên này hoàn toàn là góp cho đủ số, thậm chí lúc sắp xếp cũng vô thức bỏ qua tên này.

Cũng giống như đi siêu thị mua một gói mỳ tôm, tặng kèm một cuộn giấy vệ sinh.

Có lẽ sau khi ngươi ăn chán chê một bữa ngon, mới có thể nhớ đến cuộn giấy vệ sinh được tặng kia.

“Kiều gia, ngươi đến nói tình huống đi!”

Ngô Khôi gọi một tên hán tử khoảng năm mươi tuổi trong sáu người này ra, hắn ta để đầu đinh giản dị, làn da màu đen trông không đáng chú ý.

Lúc Ngô Khôi mở miệng gọi còn kèm theo một chữ gia, hiển nhiên đây không phải là tên của đối phương, mà là tôn xưng mà Ngô Khôi cố ý thêm vào.

Điều Triệu Khách chú ý đến là đôi tay của đối phương dài nhỏ sạch sẽ, cho dù chỉ là hồn thể nhưng vẫn có thể nhận ra được, vị đại thúc trung niên làn da đen sì này cũng không phải lão nông cúi mặt xuống đất vàng, lưng hướng lên trời kia.

“Giới thiệu một chút, vị Kiều gia này là cao thủ phong thủy, lúc còn chưa trở thành người đưa thư đã là một nhân vật truyền kỳ trong giới, lần này chúng ta có thể chuyển bại thành thắng hay không, còn phải xem Kiều gia!”

Hiển nhiên Ngô Khôi có quen biết đối phương, nói tới nói lui cũng khách sáo, rất tôn kính vị Kiều gia này.

“Khách sáo, pháp sư gọi ta Kiều Tam là được!”

Kiều Tam mỉm cười khách sáo, sắc mặt Triệu Khách không thay đổi, suy nghĩ trong lòng cũng được xác nhận tám chín phần mười.

Đoán chừng ở trong hiện thực Kiều Tam này còn có một thân phận khác, đó chính là… Trộm mộ!

Trên thực tế, suy đoán của Triệu Khách không sai.

Kiều Tam đúng là một tên trộm mộ, hơn nữa còn là loại đạo tặc thiết quốc, tinh thông phong thủy kỳ môn, số lăng mộ từng chà đạp nhiều không kể xiết.

Hắn ta chỉ cần liếc một cái có thể nhận ra ngôi mộ đó quy cách thế nào.

Từ năm năm trước hắn ta đã bị truy nã, nhưng lại biến mất một cách thần bí, sau đó trở thành vụ án chưa giải quyết.

Nhưng không ai biết Kiều Tam vì bị truy nã, cơ duyên trùng hợp thế nào hắn ta đã gần sáu mươi tuổi còn trở thành một người đưa thư.

Tuy lớn tuổi nhưng lại dựa vào bụng dạ ác độc lăn lộn trong giới nhiều năm, cộng thêm hiểu rõ về phong thủy kỳ môn, lại khiến hắn ta lăn lộn đến sung sướng vui vẻ trong không gian khủng bố.

Lần này hắn ta là một trong những người đi theo Tề Lượng, lại giấu giếm rất sâu vì có Heo mập dẫn đường, hắn ta dứt khoát che giấu chỉ ngẫu nhiên mở miệng bổ sung một chút.

Cho dù là như vậy, đã để lại ấn tượng sâu hiểm khó dò trong lòng đám người Ngô Khôi, ít nhất việc bị mắng đều đẩy hết cho Heo mập, hắn ta lại nhân cơ hội này lấy được không ít bình luận tốt.

Nhưng chung quy hắn ta đã lớn tuổi không thể cướp đoạt những thiết côn thần bí kia, cuối cùng lại chết thảm trên cơ quan bên ngoài cửa vương phủ giống đám người Ải Cước Hổ.

Chỉ thấy Kiều Tam giảng giải đại khái Bát môn kim tỏa trận này, Vương Ma Tử nghe như lọt vào sương mù, nghe tới nghe lui lại thấy phiền, vẫy tay nói: “Đơn giản trực tiếp một chút, ngươi nói nên làm thế nào thì cứ vậy đi!”

Kiều Tam cũng không xấu hổ, dựng thẳng ngón cái và ngón trỏ lên lắc lư trước mặt Vương Ma Tử.

“Tám người! Ít nhất phải có tám người đưa thư cầm Định hồn châu, lúc bọn họ tranh đoạt quyền khống chế, lực lượng của Định hồn châu và sinh môn sẽ hoàn toàn kết nối với nhau, ta mới có thể biến sinh môn thành tử môn!”

Bình Luận (0)
Comment