Đương nhiên, lại áp dụng kế hoạch trước đó, bọn họ cũng cần chuẩn bị một vài điều để đảm bảo không có sơ sót.
Bọn họ nhường ra một phòng trong lầu viện tinh xảo, để ba người Triệu Khách nghỉ ngơi một chút.
Theo ý của Kiều Tam, hiện tại không vội việc nhất thời, phải cho những người đưa thư kia cơ hội làm hết sức săn bắt Định hồn châu.
Đương nhiên, tuy mồi nhử lần này là Triệu Khách nhưng vì đảm bảo Triệu Khách làm mồi nhử thành công, bọn họ chắc chắn phải tăng nhanh tốc độ chuẩn bị, bảo đảm có thể chia sẻ một phần áp lực cho Triệu Khách vào thời khắc quan trọng.
“Ngươi xác định ngươi đủ tự tin??”
Vương Ma Tử nhìn Triệu Khách ngồi ở trên đầu giường, đang cầm món đồng nát sắt vụn trên tay nghiên cứu, không nhịn được mở miệng dò hỏi.
Lúc này, món đồng nát sắt vụn trong tay Vương Ma Tử, lại bị Triệu Khách cầm trên tay lặp đi lặp lại thưởng thức.
Ánh mắt tập trung, thậm chí trong lúc nhất thời còn bỏ qua câu hỏi của Vương Ma Tử.
“Này! Rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ điều gì?”
Thấy Triệu Khách không nói lời nào, Vương Ma Tử dứt khoát lại gần lớn tiếng gọi Triệu Khách.
“A!” Triệu Khách ngạc nhiên, đưa bảo tháp trên tay đến nói: “Ngươi thử xem, xem có điều gì khác thường không?”
Vương Ma Tử nhìn Triệu Khách đưa bảo tháp tới, nghi ngờ cầm trong tay quan sát hai bên một chút, thử đưa năng lượng yếu ớt trên cơ thể mình vào.
Thật ra bản thân Vương Ma Tử cũng không có năng lượng gì, Hồ đầu pháo của hắn ta là một loại khí chất võ đạo, một tia năng lượng yếu ớt này là nhận được sự gia trì từ Định hồn châu, ít đến thương cảm gần như không có sự trợ giúp đặc biệt gì cho hắn ta.
Theo từng tia năng lượng được rót vào, chỉ thấy bảo tháp dần lóe ra ánh sáng kỳ lạ, nhưng không nói ra được loại ánh sáng này có màu gì.
Trong bóng tối trông như màu xanh đen lại như màu nâu đậm, tóm lại mơ hồ không rõ, cũng không nhìn ra cái gì.
“Thứ đồ chơi này chắc chắn là một món đồ bỏ đi, rắm chó cũng không có, còn không bằng một cái đèn pin!”
Sau khi Vương Ma Tử suy nghĩ lại ném bảo tháp cho Triệu Khách.
Thấy thế, vẻ mặt Triệu Khách lập tức hơi thất vọng, cổ quái nói: “Chẳng lẽ ta bị lừa? Kỳ quái?”
“Chắc chắn ngươi đã bị lừa!” Vương Ma Tử nói chắc như đinh đóng cột.
Ngoài cửa sổ, một bóng đen đang nghiêng tai lắng nghe cẩn thận, thấy thế sắc mặt bóng đen lại thoải mái hơn nhiều, bĩu môi mắng thầm: “Phi, thật sự là đồ bỏ đi!”
Chỉ thấy bóng đen lóe lên, lặng yên rời khỏi bên ngoài cửa phòng.
Triệu Khách và Vương Ma Tử ngồi trong phòng nhìn nhau, hai người hiểu ngầm nở một nụ cười.
“Đi rồi sao?” Một lát sau, Triệu Khách nhìn về phía Vương Ma Tử.
Vương Ma Tử gật đầu: “Đi!”
“Đã biết tên này chắc chắn không yên tâm.” Triệu Khách vui sướng hài lòng cầm bảo tháp trên tay.
Bóng đen vừa rồi, không cần nói cũng biết là Ngô Khôi.
Tên này tự cho mình có thân thể nhẹ nhàng, sau khi che giấu khí tức chắc chắn sẽ không bị Triệu Khách và Vương Ma Tử phát hiện.
Nói một cách chính xác, là Vương Ma Tử nghe được động tĩnh của hắn ta.
Triệu Khách không cảm nhận được gì nhưng chỉ cần kích hoạt nhân cách Cao ngạo, dựa vào cảm giác cường đại của nhân cách Cao ngạo có thể lập tức khóa chặt mỗi một hành động của Ngô Khôi.
Dù sao bọn họ có là phế nhân nhưng vẫn là người sống sờ sờ, khởi điểm của cả hai vốn không cùng một đường thẳng.
Nếu không phải vì bọn họ có chung kẻ địch là sự uy hiếp của những người đưa thư kia, biết đâu bây giờ Triệu Khách đã cướp lại Định hồn châu của tất cả bọn họ.
“Hiện tại Ải Cước Hổ đã đi làm việc, bên ngoài cũng yên tĩnh, có thể nói chuyện một chút!”
Ánh mắt Vương Ma Tử nhìn chằm chằm bảo tháp trên tay Triệu Khách, mặc dù vừa rồi hắn ta diễn trò nhưng cũng là đùa giả làm thật.
Chiếc bảo tháp trên tay hắn ta thật sự giống phế liệu.
Không biết vì sao Triệu Khách lại thấy căng thẳng vì chiếc bảo tháp rách rưới này.
Lúc này không nhịn được mở miệng thúc giục Triệu Khách cởi bỏ bí mật của tòa bảo tháp.
Triệu Khách híp mắt cười hắc hắc: “Ha ha, đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu, thứ này là món đồ của Phật môn.”
Nói xong, chỉ thấy Triệu Khách đưa tay sờ một vòng, Phật lực tinh thuần trong cơ thể theo bàn tay Triệu Khách tràn vào trong bảo tháp.
Phật lực của Triệu Khách là tâm pháp chính tông của Bạch Mã tự, khổ tu Bạch cốt quan tưởng pháp.
Đương nhiên, cũng có một phần là kế thừa rất nhiều truyền thừa Mật Tông Bạch giáo Tây Tạng ở trong Phật châu.
Dù cả hai thuộc về bên nào đều đủ có thể gọi là Phật môn chính tông, vì vậy khi Phật lực tinh thuần trong lòng bàn tay Triệu Khách được đưa vào bảo tháp, trong chốc lát chỉ thấy trên bảo tháp lóe ra một luồng ánh sáng vàng.
Một tiếng chuông vang nặng nề, chỉ thấy dưới bệ bảo tháp lại sinh ra một đoạn kinh văn.
Ánh vàng lấp lóe, Vương Ma Tử còn chưa kịp nhìn rõ là cái gì, bảo tháp đã bị Triệu Khách nhanh chóng thu lại.
Ánh mắt Triệu Khách nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Hiện tại ngươi đã hiểu rồi chứ, thứ này là đồ Phật môn, tuy tàn khuyết không đầy đủ nhưng cũng là một món bảo bối!”
Vương Ma Tử yên lặng giơ ngón tay cái lên, trong lòng hâm mộ vận may này của Triệu Khách.