Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1789 - Chương 1789 - Sự Thay Đổi Nhỏ Bé (2)

Chương 1789 - Sự thay đổi nhỏ bé (2)
Chương 1789 - Sự thay đổi nhỏ bé (2)

Kết quả thì sao…

Không sai, chính là một tâm lý nhỏ bé như vậy, lúc này tâm lý nhỏ bé như thế cũng bắt đầu lên men.

Đối mặt với câu hỏi ở sau lưng, tên người đưa thư cầm Định hồn châu trong tay nhanh chóng thu hồi Định hồn châu, cảnh giác lùi lại một bước: “Thật xin lỗi, tuy nói thì nói như thế nhưng phân chia thế nào cũng không thể theo ý ngươi, chờ mọi người đến lại nói.”

Thật ra đây là một cách kéo dài, chỉ cần không phải mù lòa đều có thể nhận ra, nếu đối phương thật sự quyết tâm, dù khấu trừ 20% điểm bưu điện, trên tay những người này cũng có bao nhiêu điểm bưu điện chứ.

Huống hồ, những cơ quan kia cũng không xem bọn họ có bao nhiêu điểm bưu điện, có tiền mất mạng, cần những điểm bưu điện đó làm gì.

Nhưng đối phương cũng không nói không cho, chỉ đòi chờ người đến đông đủ lại nói, khiến sáu người cũng không có cách nào phản bác lại đối phương.

Trong khi chờ đợi, lần lượt có người đến gần.

Cũng như mong đợi của đám người Kiều Tam vào trước đó, sau khi những người đưa thư này tập trung lại với nhau, lần lượt tụ tập về phía gốc cây lựu kia.

Dù sao nơi này khá trống trải, hơn nữa bốn phía thông thoáng, khoảng cách đến gốc cây lựu này chỉ chưa quá mười bước ngắn ngủi.

Theo những người đưa thư này tụ tập lại, Triệu Khách vẫn ngồi ở vị trí ban đầu nhìn những người đưa thư này yên lặng đi qua bên cạnh hắn, có cảm giác chuột rơi vào lồng mèo.

Đúng lúc này, Triệu Khách híp mắt lại, chỉ thấy bóng dáng Heo mập đang cất bước đi về phía đó, bóng dáng rất mơ hồ nhưng Triệu Khách có thể nghe được tiếng lẩm bẩm của tên này.

“Móa nó, mấy người này đều là một đám đen đủi? Lão tử trộm nhiều như vậy, sao không cầm được một viên Định hồn châu nào??”

Lúc Heo mập khẽ lẩm bẩm, thật ra trong lòng đã đánh trống lui quân.

Nếu một người có vận khí không tốt, vậy người đó là vận khí không tốt.

Vận khí của hai người không tốt, vậy là hai người này có vận khí không tốt.

Nhưng trên đoạn đường này hắn ta đã thay đổi tính cách chửi trời chửi đất chửi không khí trước đó, bắt được một người trộm một người.

Nhưng đến bây giờ trên tay vẫn không có Định hồn châu, điều này có nghĩa là gì??

Có nghĩa, những người không có Định hồn châu, e rằng vận khí cũng không tốt!

Hoặc nói thẳng ra, những người này đều xui xẻo!

Lúc này trong lòng Heo mập đã bắt đầu đề phòng, lại còn đi ở vị trí cuối cùng, nếu tình huống không đúng thì hắn ta sẽ là người đầu tiên nghĩ cách trốn đi.

“Người đã đến đông đủ rồi chứ!”

Nhìn người đưa thư tụ tập xung quanh, có người mở miệng dò hỏi.

Trước đó bọn họ đã ký kết hiệp nghị đồng minh, nhưng nói thật ra trong lòng không hề chắc chắn, huống hồ thời gian đã muộn như vậy, e rằng không bao lâu nữa sẽ đến giờ Tý.

Vẫn có rất nhiều người không nắm giữ Định hồn châu, tiếp theo nên làm cái gì?

Cần bọn họ nhanh chóng bàn bạc ra đối sách.

“Vội cái gì, ngươi xem không phải đại ca dẫn đầu còn có tên Batman kia vẫn chưa đến sao?”

Người nói chuyện là một tên đầu cua nghiêng người dựa vào tường, tay trái vuốt ve một đôi hạch đào san hô, ung dung nhàn nhã, không nhanh không chậm nói.

Tất nhiên biệt danh Batman này là chỉ Ngô Á, hắn ta là người thích làm việc tốt, hắn ta chia một phần thiết côn thần bí cho Tề Lượng, còn có hai cây chia cho những người khác.

Lần này cũng phân chia Định hồn châu dư thừa ra ngoài, vì vậy có người gọi hắn ta là Batman coi như trêu đùa.

Lần này ký kết khế ước đồng minh, không chỉ có vị đại ca dẫn đầu Tề Lượng này làm tấm gương, càng có Ngô Á ủng hộ mới thuận lợi như vậy.

“Đệt, trên tay ngươi cầm Định hồn châu, ngươi mẹ nó không hoảng hốt, nhưng lão tử không đợi được, nói cho ngươi biết, nếu ta không sống được, ngươi cũng đừng hòng tốt hơn!”

Một tên người đưa thư khác vừa mở miệng, lập tức nhận được sự đồng tình của mấy người đưa thư khác.

Thấy một câu nói của mình lại khiến nhiều người tức giận như vậy, tên đầu cua thay đổi sắc mặt, lập tức cúi đầu không dám nói thêm nữa.

Dù sao cứ nói tiếp như thế, chẳng may chó vội nhảy tường, một tờ kết minh có đáng là gì.

“Thật xin lỗi, ta tới muộn!”

Ngay lúc này, chỉ thấy một vết nứt bị xé ra trong không khí, Ngô Á đi ra từ bên trong.

Sau khi Ngô Á đi ra từ trong hư hô, ánh mắt nhìn quanh, vẻ mặt cổ quái nói: “A, Tề Lượng đâu?”

“Ta ở đây!”

Theo giọng nói của Tề Lượng, mọi người nhao nhao quay đầu lại, nụ cười trên mặt Ngô Á đột nhiên cứng đờ, chỉ thấy Tề Lượng dính đầy máu tươi đi ra từ trong hành lang.

Khuôn mặt đầy lạnh lùng, hai hàng nước mắt rơi xuống khuôn mặt dính đầy máu tạo thành hai vệt dài.

Mọi người nhìn lên, lại thấy Tề Lượng ôm một xác chết ở trong ngực, người đó là Trương Hải Căn!

“Hải Căn!”

Trong đám người, chỉ thấy Vương Linh Linh lao ra, nhào vào trước mặt Tề Lượng, nhìn xác chết của Trương Hải Căn máu thịt mơ hồ, khuôn mặt Vương Linh Linh lập tức trở nên trắng bệch.

“Lượng ca… Ngươi chắc chắn… Có thể cứu hắn, đúng, Thánh quang thuật của ngươi đã đến nhị giai, ngươi có thể cứu hắn!”

Hai tay Vương Linh Linh nắm lấy cánh tay Tề Lượng, chỉ thấy khuôn mặt Tề Lượng chết lặng, lộ ra vẻ tuyệt vọng và bất đắc dĩ, ngón tay nhẹ nhàng đẩy lồng ngực của Trương Hải Căn ra.

Bình Luận (0)
Comment