Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1792 - Chương 1792 - Bát Giới, Ngươi Đoán Xem Ta Là Ai? (3)

Chương 1792 - Bát Giới, ngươi đoán xem ta là ai? (3)
Chương 1792 - Bát Giới, ngươi đoán xem ta là ai? (3)

Lúc này, những người đưa thư cầm Định hồn châu trong tay lại nhanh chóng dựa sát vào nhau, tập trung hỏa lực muốn giết ra khỏi trùng vây.

Ngô Á cố hết sức muốn cứu vãn tình hình, nhưng loại chuyện này như đập nước sụp đổ, chỉ cần một vết rách thật nhỏ cũng để khiến đập nước nhanh chóng sụp đổ trong thời gian rất ngắn, căn bản không ai có thể ngăn cản.

Người duy nhất có thể ngăn cản là đại ca dẫn đầu Tề Lượng này, nhưng hiện tại hắn ta chán nản ngồi ở nơi đó, hoàn toàn là một tên phế vật, Ngô Á cũng không thể trông cậy vào hắn ta.

“Đừng đánh! Đừng đánh!! Mả mẹ nó đại gia ngươi!”

Một phát Ma pháp phi đạn chuẩn xác nổ tung trước mặt Ngô Á, Ngô Á vội vàng không kịp chuẩn bị lại chịu thiệt thòi lớn, một tên người đưa thư thấy thế bóng dáng lấp lóe chuyển dời, rút hai thanh hỏa thương tạo hình kỳ lạ từ bên hông.

Đến loại cấp bậc này vẫn sử dụng hỏa thương làm vũ khí tất nhiên có chỗ dựa đặc biệt, chỉ thấy người đến rút súng, nhắm chuẩn, bắn, động tác một mạch mà thành.

Đồng thời trên hỏa thương còn lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Năng lực đặc thù: Tiêm ma giả

Sau khi kích hoạt, trong vòng mười giây mỗi một phát đạn tiêu hao 5 điểm bưu điện, viên đạn bắn trúng năng lực giả tà ác sẽ khiến tổn thương tăng lên 40%, đồng thời áp chế năng lực của đối phương 20%, kéo dài ba giây.

“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!”

Liên tiếp có viên đạn bắn ra từ trong họng súng.

Ngô Á vừa bị Ma pháp phi đạn nổ đến choáng váng, điều tồi tệ nhất là không gian xung quanh vặn vẹo, hắn ta muốn cưỡng ép trốn vào hư vô cũng khó khăn.

Lúc này đối mặt với sự tấn công đột ngột xuất hiện, nếu là những tên newbie vừa trở thành người đưa thư hạ cấp kia, e rằng còn hơi mờ mịt.

Ngô Á đã trải qua sống chết trong không gian khủng bố, kinh nghiệm chiến đấu có mấy chục lần cả to lẫn nhỏ, sao có thể ngơ ngác chịu bắn?

Chỉ thấy Ngô Á giận mắng một tiếng, một quyền đánh trúng vào lồng ngực của người đưa thư cách gần nhất, sau đó thuận thế túm lấy người đứng phía trước mình, trực tiếp biến tên xui xẻo này thành bia chắn thịt người danh xứng với thực!

“Móa nó, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”

Vốn Ngô Á cũng không phải người lương thiện gì, lúc này một ngọn lửa không tên xông lên đầu, liêm đao màu đen bị Ngô Á cầm trong tay, dùng nhục thuẫn chống đỡ giết về phía tay súng kia.

Heo mập đứng cách đó không xa thấy tình huống không đúng nhanh chóng né tránh sang bên cạnh, đôi mắt bỉ ổi kia nhìn quanh, đặc biệt là những tên nắm giữ Định hồn châu trên tay.

Đợi đến khi thấy một người đưa thư có thực lực không tệ cách đó không xa, sau khi trải qua mấy lần vây công đã hơi mệt mỏi, trong lòng Heo mập khẽ dao động.

Hắn ta bình tĩnh lấy ra chuôi Quỷ đầu đại đao từ trong sách tem.

Ngay lúc Heo mập chuẩn bị ra tay đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, hoảng sợ quay phắt đầu lại, chỉ thấy sau lưng trống trơn không có thứ gì.

“Không có ai?”

Heo mập ngạc nhiên, cảm giác lạnh lẽo trên lưng cũng không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng rõ rệt hơn, cứ như có một đôi tay nhẹ nhàng viết vẽ thứ gì đó ở sau lưng hắn ta.

Cẩn thận cảm nhận từng nét từng đường chữ viết ở sau lưng, trên mặt Heo mập không khỏi xuất hiện sự nghi ngờ, trong lòng cẩn thận lẩm bẩm từng chữ ở trong lòng: “Bát Giới, ngươi đoán xem ta là ai!”

“Đoán xem ta là ai??”

Heo mập ngạc nhiên trong chốc lát, đôi mắt nhỏ kia lại trợn to như chuông đồng, nói thầm: “Quỷ mẹ nó biết ngươi là ai??”

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Heo mập, Triệu Khách đứng sau lưng Heo mập không khỏi trộm cười rộ lên, chỉ thấy viên Định hồn châu trong lòng bàn tay Triệu Khách như ẩn như hiện, ánh sáng yếu ớt chỉ có thể chiếu sáng đến đầu ngón tay.

Đây là Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ rút ra một sợi sương đen từ trên Định hồn châu của Quỷ Đồng, rót vào trong Định hồn châu của hắn.

Năng lượng rất nhỏ bé, đồng thời kết quả sinh ra sau khi áp chế lực lượng trên hình xăm thần bí trước ngực, năng lượng đặc thù của Định hồn châu đã hiện ra.

Lúc này mới có thể khiến Heo mập cảm nhận được bàn tay của hắn.

Lúc đầu Triệu Khách chỉ thử một chút, không ngờ cách này lại dùng rất tốt.

Chỉ thấy Triệu Khách tiếp tục viết từng nét một lên lưng Heo mập: “Ngươi quên ước định của chúng ta rồi sao?”

“Ước định??”

Heo mập vẫn chưa hiểu được đây là những thứ lộn xộn gì, theo sau đó cũng cảm giác sau lưng bị viết thêm mấy chữ: “Đồ không gà.”

“Mả mẹ nó!” Trong đầu Heo mập không nhịn được sợ hãi nhớ lại không gian khủng bố lần trước, cùng sự sợ hãi khi bị mấy chữ đồ không gà này khống chế.

Đó là một trải nghiệm khiến hắn ta khó mà nhớ lại.

Chỉ có một người biết được trải nghiệm này của mình, Triệu Khách!

Trong chốc lát Heo mập không nhịn được chửi đổng lên: “Là tên Vương Cẩu Tử đáng đâm ngàn đao nhà ngươi.”

Heo mập mắng xong quay đầu nhìn lại không thấy bóng dáng Triệu Khách, vẻ mặt trở nên cổ quái, hắn ta biết lần này Triệu Khách và Dương Vạn Tài được đặt song song trên hạng nhất của Huyền Thưởng Bảng.

Lúc trước nhận được tin tức này, khuôn mặt Heo mập đen sì, ai mẹ nó đi tổ đội với tên đen đủi này, không phải đang tìm chết sao?

Nhưng hắn ta lại không dám tùy tiện vi phạm đầu hàng lệnh của hai người.

Bình Luận (0)
Comment