Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1840 - Chương 1840 - Mười Ngày! (2)

Chương 1840 - Mười ngày! (2)
Chương 1840 - Mười ngày! (2)

“Sư phụ!”

Từng bước một đi lên trước, mỗi một bước đều rất gian nan, tuy trong lòng đã sớm đoán trước nhưng chưa bao giờ nghĩ đến một ngày này lại đột ngột như thế.

Đột ngột đến mức khiến hắn ta không hề chuẩn bị tâm lý, khiến hắn ta không kịp trở tay.

Sau khi thấy dưới lớp tuyết đọng thật dày là hai gò má đã đông cứng, một cảm giác đâm nhói khoan tim khiến ở ngực La Thanh nghẹn một hơi, muốn gọi tên lại phát hiện mình đã nghẹn ngào.

“Ầm!”

Hai đầu gối quỳ mạnh xuống đất tuyết, cơn đau tan nát cõi lòng khiến La Thanh cảm giác hô hấp của mình càng ngày càng gấp rút.

Đúng vào lúc này, ánh mắt La Thanh đột nhiên ngưng tụ, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngực lão gia tử.

Hình ảnh trước ngực máu thịt be bét, xương sườn lộ ra trong gió tuyết, bao trùm một tầng băng sương thật dày, ngay cả nội tạng cũng lộ ra ngoài.

“Hít!!”

Trong đầu La Thanh ầm ầm một tiếng, trong đầu không khỏi nghĩ đến một nồi thịt hầm nhừ nóng hổi kia, cảm giác lạnh lẽo đánh tới khiến bắp thịt cả người mất khống chế không ngừng run rẩy.

Lúc này, La Thanh đột nhiên cảm thấy bả vai nặng nề, không biết lão đầu tử đã mở mắt ra từ lúc nào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt đã đông cứng dần nở một nụ cười: “Thịt của ta, ăn ngon chứ!”

“A!!!”

“La Thanh!”

Thấy La Thanh sợ hãi tỉnh lại, Tống Hằng vội vàng đưa hai tay giữ lấy cánh tay đang vung vẩy của La Thanh.

“La Thanh! La Thanh!”

Tống Hằng quát lên khiến ý thức của La Thanh dần tỉnh táo hơn nhiều, miễn cưỡng mở to mắt, chỉ thấy hai khuôn mặt quen thuộc đang đầy lo lắng nhìn mình.

“Tiểu La.”

Bàn tay thô dày mạnh mẽ của lão đầu tử mang theo nhiệt độ nóng bỏng nắm lấy tay của hắn ta, trấn an: “Không sao! Không có việc gì đâu.”

Cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay khiến trái tim căng cứng của La Thanh dần bình tĩnh lại, nhưng cảm giác mệt mỏi lại khiến hắn ta nhắm mắt, nặng nề ngủ thiếp đi.

“Sư phụ!” Tống Hằng thấy thế lại căng thẳng.

Nhưng lão đầu tử chỉ chậm rãi buông tay ra, lấy da thú đắp kín cho La Thanh, trên khuôn mặt tang thương đã không còn đầy đặn như trước đó, ngược lại đã gầy gò hơn nhiều.

Nhưng hàng lông mày cau chặt của hắn ta lại dần thả lỏng: “Mạch đập rất ổn định, đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm…”

“Sư phụ, loại thuốc kia…” Tống Hằng quan tâm nói.

Ở nơi này không có thuốc đặc hiệu, sốt cao chẳng khác nào cái chết.

Là lão đầu tử lấy ra một cái bình gốm sứ màu xanh, đổ ra hai viên thuốc từ trong bình, sau khi đun tuyết thành nước lại cho La Thanh uống hết, lúc này mới khiến La Thanh khôi phục lại.

Tống Hằng có ấn tượng rất mơ hồ với loại thuốc này, chỉ nhớ rõ hình như có một năm lão đầu tử đến Kiến Phúc cung Thanh Thành sơn ở Tứ Xuyên, được một đạo sĩ cho thứ này.

Nhưng Tống Hằng không biết dược hiệu cụ thể là gì, sau này cũng không gặp bình thuốc này nữa, mình còn tưởng đã bị lão đầu tử vứt đi, không ngờ vẫn được lão đầu tử cất giấu bên người đến tận bây giờ.

Không hề nghi ngờ, lão đầu tử có thể hồi quang phản chiếu, đột nhiên khôi phục như thường, chắc chắn có liên quan đến loại thuốc này.

Nhưng rốt cuộc loại thuốc này là cái gì, còn có bao nhiêu viên, Tống Hằng lại không chắc lắm.

“Thuốc!”

Lão đầu tử vuốt ve râu bên miệng, lấy ra cái bình sứ xanh từ trong ngực, cười nói: “Yên tâm, chỗ ta còn rất nhiều, La Thanh vừa thoát khỏi nguy hiểm không chịu được khí lạnh, ngươi để ý hắn, ta đi lột da con báo tuyết bên ngoài, lấy vào đắp cho La Thanh!”

Lúc lão đầu tử nói lời này cũng không đợi Tống Hằng nói gì đã đi ra ngoài.

Vừa đi ra cửa động, gió tuyết đầy trời thổi vào khuôn mặt, chỉ thấy vẻ mặt lão đầu tử dần trở nên nghiêm túc, mở nắp bình sứ men xanh ra, lắc một cái, lại chỉ còn một viên thuốc màu đen rơi vào trong lòng bàn tay lão đầu tử.

Lão đầu tử nhìn viên thuốc màu đen trong lòng bàn tay, lại chuyển sang nhìn chằm chằm dãy núi trước mặt, “Một viên chống đỡ mười ngày, Tiểu Khách, ta sợ mình không chịu nổi!”

Trong Phù Vân thành.

So với phù đảo đổ nát ở nơi sơn dã, nơi này lại phồn hoa hơn nhiều, hoặc phải nói phần lớn cư dân nơi này đều tập trung trong Phù Vân thành.

Một tòa phù đảo cỡ lớn được cải tạo thành một ngọn núi, một sợi khóa sắt thô to có thể so sánh với phần eo của người trưởng thành nối liền sáu phù đảo xung quanh vào với nhau, tạo thành một thành trấn to lớn.

Nhưng kiến trúc bên trong lại Trung Tây hỗn loạn, có đủ loại phong cách kiến trúc.

Bên cạnh một tòa lâu bằng gỗ thấp bé, thường có thể thấy một tòa nhà theo lối kiến trúc phương tây điển hình, bọn chúng tung hoành đan xen vào nhau, có lẽ vì nguyên nhân thời gian, lúc mới nhìn sẽ thấy khó chịu, nhưng nhìn lâu dần lại cảm thấy rất hài hòa.

Chỉ có điều gần đây Phù Vân thành không yên ổn, có một đám người ngoại lai đến Phù Vân thành, lại còn ra tay đánh nhau trong thành, làm rất nhiều người bị thương.

Hiện tại, trên đường phố ngoại trừ man lực sĩ phụ trách tuần tra, có rất ít người dám tùy tiện đi lại bên ngoài.

Dọc theo con đường này, một người dáo dác thò đầu ra, trên mặt quấn một cái khăn lụa màu đen còn có cả mạng che mặt, ngay cả đầu cũng bị bao bọc lại.

Bình Luận (0)
Comment