Lúc muốn nhận lấy nhìn kỹ, không ngờ Âu Dương Xu trừng mắt, nhanh như tia chớp thu hồi tiểu ấn, tức giận nói: “Nghĩ gì thế? Đưa tay ra.”
Triệu Khách ngạc nhiên, lại không phải cho hắn.
Nhưng nhìn dáng vẻ Âu Dương Xu căng thẳng giấu giếm tiểu ấn như thế lại khiến Triệu Khách càng tò mò hơn, cuối cùng là cái gì lại khiến Âu Dương Xu căng thẳng như vậy.
Hắn đưa tay ra, Âu Dương Xu nắm lấy cổ tay Triệu Khách.
“Ha!”
Hắn ta há miệng thổi một luồng hơi nóng lên tiểu ấn, tiện tay ấn vào lòng bàn tay Triệu Khách một cái.
Triệu Khách cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, một cảm giác nóng bỏng gai đau khiến hắn vội vàng rụt tay về.
Lúc này mới thấy lòng bàn tay có thêm một cái dấu, Triệu Khách không nhận ra chữ viết bên trên, dấu này ăn vào thịt ba phần, muốn lau cũng không lau sạch được.
“Đây là cái gì??”
Triệu Khách nhổ một ngụm nước bọt vào tay, thử lau lên quần áo mấy lần.
Thấy thế, khóe miệng Âu Dương Xu giật một cái, trở tay đánh vào gáy Triệu Khách.
“Tiểu tử ngươi chiếm lợi lớn của lão tử, còn giả vờ ngơ ngác cái gì!”
“Chiếm lợi ích lớn?”
Triệu Khách nhìn dấu trên tay, không nhịn được hoang mang hỏi: “Ngươi nói rõ ràng đi, nếu ngươi không nói rõ ràng, ta tình nguyện cắt thịt cũng không cần lợi ích này của ngươi.”
Lời này của Triệu Khách là nghiêm túc.
Từ sau khi Cơ Vô Tuế để lại một dấu răng ở trong bắp đùi của hắn, trong lòng Triệu Khách đã rất cảnh giác loại ấn ký đánh vào trên người này.
Vận khí của hắn không phải vô hạn, Cơ Vô Tuế chỉ là một ngoại lệ, không có nghĩa lần tiếp theo hắn còn có vận khí như thế.
Hơn nữa Triệu Khách rõ ràng cảm nhận được, dường như con mắt trước ngực cũng rất bài xích ấn ký này.
“Hừ!”
Âu Dương Xu hừ lạnh một tiếng, ngồi phịch xuống ghế, Camilleri đứng bên cạnh rất biết điều rót trà cho Âu Dương Xu.
Sau khi uống một ngụm trà, lúc này Âu Dương Xu mới lên tiếng nói: “Tiểu ấn này là bảo ấn truyền thừa các đời người trấn thủ Phù Vân thành, hai chữ phía trên đọc là ‘câu’.”
Thì ra con dấu này không chỉ là tín vật của các đời người trấn thủ, càng có lực lượng cường đại.
Cho dù chỉ là một ấn ký, cũng như pháp chỉ có thể trấn áp quần hùng.
Được Âu Dương Xu chỉ điểm, Triệu Khách tự phân ra một chút Phật lực rót vào, trong chốc lát chỉ thấy trong ấn ký sinh ra ánh sáng màu bạc.
“Trấn thủ vi phòng, cái ấn này có thể chống cự ba vết thương trí mạng cho ngươi, nhưng chỉ giới hạn trong ba lần, sau ba lần sẽ không còn nữa.”
“Nói vậy, còn có con dấu đánh giết!”
Ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, nhưng bây giờ hắn thiếu nhất là năng lực, nếu có một phần thủ đoạn giữ mạng tất nhiên không thể tốt hơn.
“Có, nhưng con dấu này nằm trên tay sư huynh của ta, ngươi cũng đừng nghĩ đến, ấn ký này không chỉ có năng lực, còn giấu bí mật ở bên trong, ngươi đi ra ngoài không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối không được để người khác nhìn thấy, nếu không ta chắc chắn phải chịu trách phạt.”
Không thể không nói, Âu Dương Xu thật lòng yêu thương Gia Ngọc đến tận xương tủy.
Vì thỏa mãn chút nguyện vọng nhỏ của Gia Ngọc, Âu Dương Xu không có cách nào vi phạm thiên chức, nhưng lại mạo hiểm in dấu ấn tín cực kỳ quan trọng lên tay Triệu Khách.
Dựa vào chiếc ấn tín này có thể đi toàn bộ Phù Vân thành, Triệu Khách muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, không có tên thị vệ nào dám can đảm làm phiền.
Nhưng chuyện này liên quan trọng đại, mới có thể bị Âu Dương Xu liên tục dặn dò.
“Hắc hắc, được được được.”
Sau khi Triệu Khách nghe nói đến sự huyền bí trong đó, cười không ngậm được mồm, lần này đã mở cửa sau cho hắn.
Âu Dương Xu lại cho Triệu Khách một cái lệnh bài, để lúc bình thường Triệu Khách dùng cái này, không phải bất đắc dĩ thì không thể để lộ ra ấn ký, đồng thời còn cởi còng chân cho Triệu Khách.
Vì đã không cần thiết, Triệu Khách cầm ấn ký trong tay có thể cởi còng chân bất cứ lúc nào, còn không bằng chủ động cởi ra.
Điều này khiến ánh mắt Camilleri sáng ngời, suy nghĩ bắt đầu trở nên sinh động.
“Nhưng phải chờ hai ngày mới được, ít nhất để ta nghĩ cách, tìm công cụ có thể vận chuyển những đại gia hỏa đó.”
Âu Dương Xu cũng vỗ ngực đảm bảo điều này, nếu Triệu Khách cần gì, hắn ta sẽ ra mặt mượn giúp Triệu Khách.
Có Âu Dương Xu và Triệu Khách đảm bảo, cuối cùng đã trấn an được Gia Ngọc.
Triệu Khách đi ra ngoài viện, chuẩn bị đi tìm thứ gì đó để ăn khuya.
Vừa đi ra ngoài đã thấy Camilleri đi theo.
“Có việc gì?”
Triệu Khách quay đầu nhìn Camilleri.
Camilleri lại lạnh lùng nhướn mày: “Hôm nay ngươi hơi quá đáng, ta nghe Gia Ngọc nói chắc đồng tử kia là cây củ cải bị ngươi cắt ra kia.”
Gia Ngọc vẫn chỉ là hài tử, lúc Camilleri thấy Triệu Khách lấy ra nhân sâm tinh, đã phát hiện trên cây nhân sâm tinh kia có khí tức giống hệt đồng tử.
Vì vậy hỏi thăm một chút, Gia Ngọc đã không giấu được nữa, nói rõ ràng từ đầu đến cuối việc này.
Lúc này Gia Ngọc mới hiểu được, hôm nay Triệu Khách đã làm cái gì.
“Quá đáng??”
Triệu Khách nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Camilleri mang theo vài phần mỉa mai và khinh thường: “Ngươi nói điều này là quá đáng, cũng vì ta đang gây hấn với bọn họ?”
“Ngươi đang khiêu khích Tài thần!” Giọng nói của Camilleri trở nên kích động.
Thế lực của Tài thần khổng lồ đến mức nào?