Trong lòng hắn mặc niệm Bạch cốt quan, thôi động Phật lực của mình đến cực hạn.
“Giết!!”
Một tiếng này đã dốc cạn cả đáy, lúc Hồ Long hô lên cảm giác cổ họng mình cũng bị xé rách.
Hồ Long chưa bao giờ chịu thua thiệt như vậy, trong lòng thấy ngạc nhiên với thủ đoạn hèn hạ của Triệu Khách, cũng thấy vô cùng lo lắng.
Hắn ta biết rõ, với trạng thái này của mình cũng không thể duy trì được bao lâu.
So sánh với con mắt đau đớn như bị đao cắt, cảm giác phổi bị thiêu đốt khiến hắn ta cảm giác sắp ngạt thở.
Dù chỉ là một hơi thở dốc rất nhỏ cũng khó chịu như bị dội nước sôi.
Lúc này là lúc để liều chết đánh cược một lần, nếu không thể một phát giết chết Vương Cẩu Tử này, tiếp theo người gặp xui xẻo là mình.
Chỉ thấy cả người bộc phát ra ánh sáng bạc mạnh mẽ, một bộ khôi giáp màu bạc gần như bao trùm cả người Hồ Long.
Điều này khiến lực lượng của Hồ Long lại được tăng cường, có khôi giáp hộ thân khiến Hồ Long yên tâm hơn rất nhiều.
Ít nhất mình có khôi giáp, cho dù là năng lực tam giai cũng không thể đánh xuyên qua, chỉ bằng một tên phế vật tuyệt đối không thể làm gì được mình.
“Phế vật chính là phế vật.” Hồ Long khinh bỉ nói thầm.
Đồng thời một thanh loan đao màu xanh xuất hiện trong tay Hồ Long.
“Đi chết đi!”
Một đao đánh xuống, Kim chung tráo của Triệu Khách như một tờ giấy mỏng dưới lưỡi đao, không hề bị cách trở chém ra.
Triệu Khách thay đổi sắc mặt, trên cơ bản đã không kịp trốn tránh, trong lúc vội vã trên hai đầu lông mày hiện ra vẻ giận dữ.
Trong nhân cách Tức giận, Triệu Khách không lựa chọn lùi lại né tránh, mà đối mặt với trường đao chém xuống đầu, đầu ngón tay lướt qua ngang nhiên đụng vào lưỡi đao.
“Ầm!”
Trong tiếng kim loại va chạm, một luồng lực lượng không có cách nào rung chuyển khiến đầu gối trái của Triệu Khách đập mạnh xuống đất.
Máu tươi theo đầu vai của Triệu Khách nhuộm đỏ hơn phân nửa chiếc áo tù.
“Tạch tạch tạch két!”
Chỉ thấy Triệu Khách giơ cánh tay lên bắt đầu không ngừng run rẩy, nhìn kỹ không khó phát hiện, không biết từ lúc nào Tuyết Cơ Tử đã bị Triệu Khách nắm ngược trong tay.
Lấy cánh tay làm cột, lưỡi đao làm thuẫn, nghênh đón chính diện.
Nhưng Triệu Khách đã xem thường sự chênh lệch giữa hắn và Hồ Long, dù đối phương cũng không phải lấy lực lượng làm chủ, vẫn có ưu thế nghiền ép hắn.
Hiện tại Triệu Khách chỉ cảm giác cánh tay của hắn như không còn tri giác.
“Không chết?”
Phát hiện lưỡi đao của mình như bị thứ gì đó ngăn cản, Hồ Long nghiêng người rút đao, giọng nói trở nên khàn khàn mơ hồ: “Lại đến!”
“Ông!”
Hắn ta rút trường đao về, lưỡi đao màu xanh nhạt tạo ra một đám tia lửa chói mắt trên lưỡi đao mỏng manh của Tuyết Cơ Tử, kéo theo trên đầu vai Triệu Khách cũng bị cắt ra một vết thương sâu tới xương.
Ngay trong nháy mắt Hồ Long rút đao, trong hai con ngươi Triệu Khách lóe lên sát ý dữ tợn.
“Khục!”
Cho dù Hồ Long có định lực cường đại, nhưng theo việc đường hô hấp và phổi bị thiêu đốt mạnh mẽ, hô hấp vẫn mất tự nhiên bắt đầu ho khan.
Triệu Khách vẫn đang chờ một tiếng ho này.
Trong cảm giác khó chịu mãnh liệt ở phổi, thân thể Hồ Long mất tự nhiên lảo đảo, cứng ngắc.
Dù sự cứng ngắc này chỉ trong tích tắc, nhưng đã đủ với hắn!
Một gối ngã quỵ xuống đất như là lò xo, bộc phát ra lực lượng cường đại dưới áp lực.
Theo bùn đất dưới chân Triệu Khách bay tán loạn khắp nơi do phát lực, không biết trong Triệu Khách đã xuất hiện một lưỡi đao kỳ lạ từ lúc nào.
Trong nháy mắt lưỡi đao đâm mạnh về phía Hồ Long, dường như thời gian xung quanh cũng ngưng kết theo.
Một đao phát ra tia sáng đỏ hoa mỹ đâm xuyên qua thời gian và không gian, dường như từ nơi xa xưa đâm xuyên đến tương lai không biết.
Ánh sáng bạc mạnh mẽ trước ngực Hồ Long đột nhiên tắt lịm.
Triệu Khách chỉ nghe “phanh” một tiếng, khôi giáp màu bạc trên người Hồ Long bắt đầu sinh ra rỉ sắt màu đỏ đậm, một lỗ thủng to khoảng nắm đấm lập tức bị ăn mòn ra.
Lưỡi đao này là thanh đao mà Triệu Khách lấy từ trong tay Trần Phiên: Mễ lặc chi thứ!
Tuy không nhìn thấy nhưng cảm giác nguy cơ mạnh mẽ khiến trong lòng Hồ Long nhanh chóng run rẩy, quyết đoán từ bỏ trường đao trên tay, hai tay như kìm sắt một phát bắt được cổ tay Triệu Khách.
Hắn ta biết một đao kia đâm xuống, mình chắc chắn phải chết.
“Mễ lặc chi thứ? Đáng chết! Vì sao hắn có món đồ này?”
Hồ Long có thể cảm nhận được lực lượng cường đại trên thanh đao này, có thể rõ ràng cảm nhận được hộ giáp của mình lại xuất hiện một lỗ thủng trong tình huống không hề bị tổn hại.
Nhưng hộ giáp trên người lại kết nối với huyết nhục của mình, nếu bị tổn hại, sách tem sẽ thông báo với mình trước tiên mới đúng, vì sao mình không nhận được bất kỳ tin tức gì.
Đáp án chỉ có một, cái lỗ thủng này cũng không phải hiện tại, mà là trong tương lai rất xa xôi.
Chỉ có Mễ lặc chi thứ mới có lực lượng từ hiện tại xuyên qua tương lai, tuy nhiên trong lòng hắn ta rất kỳ quái vì sao Vương Cẩu Tử có thể sử dụng món đạo cụ này.
Phải biết rằng đây là một món đạo cụ nhất định phải tiêu hao, điểm bưu điện, năng lượng, thọ mệnh làm cái giá.
Rõ ràng hắn ta không phải người đưa thư, sao có thể kích hoạt món đạo cụ này chứ?