Nhưng lúc này, Vương Ma Tử đột nhiên phát hiện đường đi hơi không thích hợp.
“Đợi chút, nơi này không phải con đường đi đến đại lao, không phải ngươi nói đến đại lao sao?”
Vì lúc trước cùng Triệu Khách đi dán lệnh quy nã, cho nên Vương Ma Tử vô cùng rõ ràng tuyến đường trong Phù Vân thành.
Hiện tại con đường này không chỉ không đi đến đại lao, ngược lại càng giống đi đến phủ thành chủ.
Triệu Khách đang muốn mở miệng giải thích, nhưng lại thấy sắc mặt Đại Đầu thay đổi, xoay phắt người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng.
Chỉ nghe một tràng tiếng bước chân dồn dập chạy đến, một đám người đưa thư đột phá được sự ngăn cản của Heo mập đã đuổi theo, hơn nữa lại có khoảng bốn người.
Thấy thế, sắc mặt Vương Ma Tử nặng nề, hiển nhiên thật sự nổi giận.
“Các ngươi đi trước, lần này ta bọc hậu!”
Vương Ma Tử lấy ra tấm bùa vàng mấy lần không dùng từ trong ngực, ánh mắt thâm trầm đến đáng sợ.
Nhưng ngay lúc Vương Ma Tử muốn kích hoạt lá bùa vàng này, một bàn tay lớn nhanh chóng đè lại Vương Ma Tử, là Đại Đầu.
Sau khi con mắt duy nhất của Đại Đầu nhìn thoáng qua tấm phù chú trên tay Vương Ma Tử, hàng lông mày nhẹ nhíu lại lắc đầu với Vương Ma Tử, đưa tay chỉ một cái.
Bốn người trước mắt đứng ở trên ngã ba, nhưng ánh mắt không thích hợp.
“Bọn họ không thấy chúng ta!”
Lúc này, Triệu Khách mở miệng nói ra, chỉ thấy Triệu Khách đứng lên trước, đứng trước mặt bốn người này xua tay.
Quả nhiên những người này căn bản không thấy hắn, ánh mắt mất tập trung cảnh giác liếc nhìn quanh, lại làm như không thấy Triệu Khách gần trong gang tấc.
“Đi!”
Bốn người quay người lại, sau khi xác định trong hẻm nhỏ trước mặt không có người, lại nhanh chóng đổi phương hướng, chạy về phía ngã rẽ ở một bên khác.
“Cái này… Chẳng lẽ…”
Bốn người trước mắt rời đi, sau khi Vương Ma Tử ngây người một khoảng ngắn, vẻ mặt không khỏi trở nên nghiêm túc, giọng điệu trầm thấp nói: “Là năng lực hệ không gian.”
“Khà khà khà, bị phát hiện rồi.”
Nói xong lời này, vách tường xung quanh hẻm nhỏ tối đen vặn vẹo, một người im hơi lặng tiếng đi ra.
Ba người Triệu Khách lại không nhận ra rốt cuộc tên này xuất hiện thế nào, trong chốc lát ba người nhìn nhau, trong lòng không khỏi cảnh giác.
Người đến mặc trường bào đen kịt, trên đầu lại đội một cái mũ phù thủy rộng lớn.
Thứ khiến người ta chú ý nhất lại là trên tay tên này có một cây côn kim loại rất kỳ lạ, trên cây côn kim loại này lại tản ra sự dao động kỳ lạ.
Trong lúc đi tới, sự chấn động rất mãnh liệt, lại khiến không gian xung quanh cũng bắt đầu vặn vẹo theo.
“Người đưa thư hệ không gian, Từ Vũ!!”
Thấy khuôn mặt của đối phương, trong lòng Đại Đầu không khỏi hơi căng thẳng, hắn ta nhận ra tên này, trong lòng sinh ra cảm giác nguy cơ mạnh mẽ.
Tên này là cao thủ chân chính, ít nhất cùng nằm trong hàng ngũ cao thủ đỉnh phong với Cam Hoa.
Không! Thậm chí còn mạnh mẽ hơn bọn họ.
Nghe đồn, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, Từ Vũ đã là cường giả hàng đầu trong người đưa thư cao cấp, năng lực hệ không gian đạt tới đỉnh phong.
Nếu có thể đạt được cơ duyên thích hợp, thậm chí hắn ta có thể trở thành một vị người đưa thư cao cấp hệ không gian khác.
Đối mặt với cao thủ như vậy, trong lòng Đại Đầu không chỉ cảm thấy lạnh lẽo, càng cảm thấy tuyệt vọng.
“Chẳng lẽ cũng đến vì giải thưởng?”
Đại Đầu suy nghĩ nhưng lại cảm thấy không thích hợp, từ mấy năm trước mình từng mời tên này, nhưng tên Từ Vũ này rất cổ quái căn bản không nhận lời mời của bất kỳ ai.
Cho dù mình có danh xưng phú khả địch quốc cũng không được, dù tiền có thể thông thần nhưng thường có một vài vị thần có nhét tiền vào cũng như không.
Kẻ như vậy cũng chạy tới vì giải thưởng?
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt Đại Đầu không khỏi xuất hiện vẻ mỉa mai, thầm nghĩ: “Quả nhiên, mỗi người đều có một bảng giá có thể thu mua.”
“Cẩn thận, hắn là người đưa thư hệ không gian.”
Tuy Vương Ma Tử biết được tên Từ Vũ nhưng cũng không nhận ra Từ Vũ, chỉ có điều không gian vặn vẹo trước mặt cùng trong nháy mắt gặp mặt con hẻm này đã bị bóp méo thành một không gian tuần hoàn khép kín.
Thậm chí Vương Ma Tử ngẩng đầu lên còn có thể thấy lòng bàn chân của mình.
Có thể nghĩ, thực lực của đối phương khủng bố đến mức nào.
Triệu Khách không nói gì nhưng mồ hôi lại đã rơi xuống theo trán.
Đặc biệt là con mắt ở ngực hắn như nhận lấy sự kích thích lớn lao gì đó, phát ra sự xao động mãnh liệt.
“Đừng hiểu lầm, ta không đến để giết ngươi.”
Dưới cái mũ phù thủy, Từ Vũ chậm rãi ngẩng đầu để người ta thấy rõ vẻ ngoài chân thực của hắn ta.
Khuôn mặt trung niên rất hiền lành, nhưng trên mũi lại đeo một cái khoen mũi kỳ lạ.
Sau khi ánh mắt đánh giá Triệu Khách một lúc, nụ cười trên khóe mắt Từ Vũ càng thêm hiền hòa.
Hắn ta đưa tay về phía Triệu Khách, đồng thời giải thích: “Hồng bà bà đã từng có một ước định với ta, nàng nói ta phải bảo vệ một người, người này gọi là Triệu Khách, là ngươi đúng chứ.”
Triệu Khách nghe vậy trong lòng không khỏi nhảy lên, đối phương không chỉ nói ra tên thật của mình, hơn nữa còn là cao thủ do Hồng bà bà khống chế Quỷ thị mời tới.
Điều này khiến trong lòng Triệu Khách cảm thấy rất bất ngờ, đồng thời càng cẩn thận cảnh giác hơn.