Điều buồn cười là, trước đó mình còn cảm thấy đã tìm tòi thấu đáo tình hình của tên Vương Cẩu Tử này, lại không ngờ đây chỉ là một góc tảng băng của hắn mà thôi.
“Đi thôi!”
Từ Vũ gọi mọi người đi theo hắn ta, lại cất bước đi về phía trước.”
“Đại Đầu, ngươi sao thế? Thoạt nhìn vẻ mặt không tốt lắm?”
Ánh mắt Vương Ma Tử nhìn về phía Đại Đầu, phát hiện sắc mặt Đại Đầu rất tái nhợt, còn tưởng vừa rồi phá vòng vây đã bị thương.
Đại Đầu xua tay, ra hiệu mình không sao.
Ba người đi theo sau lưng Từ Vũ, lúc cùng nhau đi về phía trước, người trước mắt cũng tốt, đồ vật cũng được, tất cả đều bị chia thành hai nửa.
Thậm chí đám người Triệu Khách còn thấy thân thể một con mèo bị cắt thành hai nửa lúc đi ngang qua trước mặt bọn họ, lại không hề cách trở đi xuyên qua bọn họ.
Lại nhìn lên, còn mèo vẫn y như thế, hoàn chỉnh không tổn hao gì, lông tóc không hề bị thương.
Thấy thế, Triệu Khách không nhịn được đưa mắt nhìn về phía Vương Ma Tử, tinh thần hai người run lên, càng thêm đề phòng Từ Vũ.
Thực lực của đối phương đã đến trình độ này, e rằng toàn bộ người đưa thư trong không gian khủng bố cũng chưa chắc đã là đối thủ.
Nếu đối phương muốn giết bọn họ, bọn họ căn bản không có bất kỳ năng lực chống đỡ gì.
Vương Ma Tử càng âm thầm suy nghĩ, sau khi mình sử dụng lá bùa vàng, liệu có thể địch nổi hay không.
Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ, trong lòng Vương Ma Tử không khỏi nở nụ cười khổ, đáp án tất nhiên là hoàn toàn bị nghiền ép.
Dù trên bản chất sách tem hay là thực lực của bản thân, hệ không gian đã áp chế mình gắt gao, hơn nữa thực lực của Từ Vũ càng hơn xa mình.
“Ồ!”
Lúc này, Từ Vũ đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía trong góc cách đó không xa.
Dưới cái mũ phù thủy lớn như vậy, đôi mắt mang theo vảy cá kia lại bắn ra tia sáng lạnh.
“Các hạ còn không ra, chẳng lẽ còn muốn ta xin ngươi?”
Lúc Từ Vũ nói chuyện, cái trượng dài trên tay run lên, một sợi gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường hình thành từng tầng màn sáng trong không gian.
Đám người Triệu Khách ngạc nhiên, chỉ thấy mỗi một tầng gợn sóng khiến không gian xung quanh như gợn sóng theo, lần lượt phân liệt ra.
Dường như bọn họ đang đứng trong phòng thay quần áo có bốn tấm gương, liếc mắt nhìn lại, không gian trước mắt cũng trở thành từng tầng lại từng tầng.
Nhưng gợn sóng đã nhanh chóng xuyên qua bên cạnh bọn họ, cho đến khi lan tràn ra bốn phía
Đợi đến khi gợn sóng lan tràn đến góc tường, trong góc tường không người lại có một thanh trường kiếm lặng yên đâm ra.
Trường kiếm rất hẹp, kiếm dài ba xích ba, một tầng hoa văn màu xanh được điêu khắc trên thân kiếm, vừa nhìn đã biết là bội kiếm thuộc về triều Thanh.
Thân kiếm thẳng tắp bộc phát ra tiếng vù vù thanh thúy ở trong không khí, chỉ thấy kiếm mang đâm nguyệt, một phát xuyên thủng không gian gợn sóng trước mặt.
Lúc này ba người Triệu Khách mới thấy chủ nhân trường kiếm, ba người không khỏi thầm giật mình: “Là hắn!”
Ba người cũng không quen biết người đang đi ra, nhưng đây là người thần bí cả người bị bao phủ dưới cái áo choàng màu đen, ngay cả hai gò má cũng bị che giấu.
Cũng là tên đã ném đầu Âu Dương Xu cho bọn họ trước đây không lâu.
Ánh mắt Từ Vũ nhìn chằm chằm người thần bí này, trong mắt không khỏi xuất hiện vẻ hoang mang, đặc biệt là lúc ánh mắt nhìn về phía trường kiếm trên tay người thần bí.
Dường như trong ấn tượng của hắn ta cũng không có một vị cao thủ nào như vậy.
“Kiếm pháp của các hạ rất tốt, nhưng che che giấu giấu làm gì chứ.”
Lúc Từ Vũ nói chuyện, ngón tay dao động, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo từng tầng, trời đất quay cuồng một trận.
Dường như toàn bộ thế giới đều nghe theo đầu ngón tay tùy ý gảy của Từ Vũ.
“Từ Vũ, nhận tiền tài của người thì phải trừ tai họa cho người, người mà Tài thần muốn giết, còn chưa đến lượt ngươi bảo vệ!”
Người thần bí nói xong, trường kiếm trong tay phát ra từng âm luật kỳ lạ, lưỡi kiếm dài nhỏ tự ẩn tự vô trong tay người đưa thư.
Trong lúc vung lưỡi kiếm lên, không gian xung quanh lại khôi phục như lúc ban đầu một cách thần kỳ.
“Bát loạn phản kiếm!”
Người thần bí cầm kiếm phát ra một tiếng huýt dài, kiếm chỉ vòm trời, tiếng huýt dài rót vào tai khiến ba người Triệu Khách không tự chủ được che lỗ tai.
Cũng ngay lúc này, Triệu Khách đột nhiên cau chặt lông mày, trong mắt xuất hiện vẻ hoảng sợ không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt nhìn về phía người thần bí.
“Hừ!”
Thấy hư không lại quay về chỗ cũ, trên mặt Từ Vũ không khỏi hiện ra vẻ lạnh lùng.
Đây chỉ là sự thăm dò giữa đôi bên mà thôi, nhưng cơ sở của người thần bí này lại sâu không lường được, trong lúc hai người giao thủ tuy trông như không phân thắng bại, nhưng trên thực tế kiếm pháp của người thần bí này đã vượt qua dự đoán của hắn ta quá nhiều.
Từ Vũ thật sự rất nghi ngờ, chỉ là một tên Dương Vạn Tài, rốt cuộc đã trả giá lớn bao nhiêu mới có thể mời được một cao thủ thực lực như thế.
“Trở về nói với Dương Vạn Tài, Hồng bà bà và vị tiểu huynh đệ này có quan hệ không giống bình thường, hắn biết điều thì nhanh xéo đi.”
Từ Vũ nói xong lời này, lại không chú ý đến sắc mặt Đại Đầu đứng bên cạnh trở nên rất khó coi.