Nhưng có vết xe đổ một đoàn tàu lửa đột nhiên giết ra lần trước, tuy trong lòng Triệu Khách không kìm nén được sự hưng phấn nhưng mỗi một bước đều chú ý cẩn thận.
“Cẩn thận!”
Lúc này, Camilleri đột nhiên đưa tay giữ chặt cánh tay Triệu Khách, ánh mắt lại nhìn thấy phía trước có một sợi ánh sáng trắng yếu ớt càng ngày càng gần.
Camilleri bị đầu tàu lần trước dọa sợ, lần này khó tránh khỏi sẽ căng thẳng như vậy.
Nhưng theo ánh sáng trắng đến gần, vầng sáng mông lung chiếu lên khuôn mặt một đoàn người.
Lỗ tai Triệu Khách khẽ nhúc nhích, từng tiếng nước chảy trong trẻo truyền đến, không khí bắt đầu trở nên ướt át.
Sương trắng trước mắt cũng lặng yên tán đi, dưới ánh sáng nhạt dần hiện rõ một khuôn mặt trung niên, đầu đội mũ cỏ, trên tay cầm một mặt bạch phàm.
Quần áo mặc trên người rất cũ nát nhưng cả người lại rất có tinh thần, sau khi ánh mắt nhìn về phía một đoàn người Triệu Khách lập tức sáng ngời: “Tiểu huynh đệ, bần đạo thấy ngươi… Có họa sát thân!”
Triệu Khách nghe vậy hơi ngạc nhiên, cảnh giác lùi lại nửa bước, nhưng vừa lùi lại Triệu Khách mới phát hiện bọn họ đã đứng trên một chiếc thuyền nhỏ từ lúc nào.
Chiếc thuyền cô độc không lớn đã bị mấy người bọn họ đứng kín, lùi lại một bước, Triệu Khách chỉ lùi nửa bước nữa là treo lơ lửng giữa trời.
Nếu đổi lại là lúc khác, có lẽ Triệu Khách còn để ý tới vị đạo sĩ ăn mặc rách nát không đáng chú ý trước mặt một chút, nhưng lúc này Triệu Khách thật sự không rảnh để lằng nhằng với tên này.
Cho nên hắn không để ý đến lời nói nhảm của đạo sĩ trước mặt, mà quay người ánh mắt nhìn quanh.
Trước mặt một mảnh tối tăm, trên mặt hồ sóng ánh sáng mơ hồ, cho dù với thị giác của Triệu Khách cũng không thấy rõ rốt cuộc bên ngoài mười mét là cái gì.
Thấy thế, Triệu Khách nhanh chóng lấy ra hai món đồ từ trong Không gian giới chỉ, một món là ngọc bài tiếp dẫn mà sư nương cho hắn, món đồ khác là lệnh bài mà lão đầu khách sạn Âm Dương cho hắn.
Nhưng sau khi hai món đồ này xuất hiện trên tay Triệu Khách, lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Ánh sáng trên ngọc bài tiếp dẫn ảm đạm, không còn sáng ngời và linh vận của ngày xưa, thoạt nhìn như một chiếc ngọc bài bình thường.
Một món đồ khác là lệnh bài có thể gọi Âm Dương lão nhân cũng âm u đầy tử khí.
Triệu Khách thử thôi động lệnh bài lại không đạt được chút đáp lại nào.
“Hỏng??”
Thấy thế, Triệu Khách nhíu mày thành một chữ xuyên, nếu bị hỏng thì không thể hỏng một lúc cả hai món đồ này.
“Tiểu huynh đệ, hàng mày cau chặt, giữa trán đỉnh đầu ảm đạm, chắc là gặp chuyện hoang mang gì đó, không ngại để bần đạo bói một quẻ cho ngươi, để giải tỏa lo lắng trong lòng ngươi.”
Đạo nhân nói xong lại đưa tay chỉ bạch phàm của mình, trên bạch phàm còn viết tám chữ to.
“Đo lường thiên cơ, nửa bước thần tiên.”
Đám người Heo mập ngẩng đầu nhìn chữ trên bạch phàm, thuận miệng nói ra.
Đạo nhân nghe Heo mập thuận miệng đọc hàng chữ này lên, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, ưỡn ngực ngẩng đầu, quay mặt sau của bạch phàm trong tay ra.
Trên mặt sau của bạch phàm vẫn còn bốn chữ nữa, trên đó viết: “Có tin hay không!”
Triệu Khách không nói chuyện, Heo mập đứng bên cạnh không nhịn được đến gần, đánh giá đạo nhân trước mặt một lát: “Lão đầu, không cần ngươi nói, ta cũng biết xem tướng, nếu không ta tính cho ngươi một quẻ nhé?”
Heo mập nói lời này lại khoác tay lên vai đạo nhân.
Đạo nhân nghe vậy híp mắt lại: “A ồ… Rửa tai lắng nghe.”
Thấy thế, Heo mập nhướn mày, sau khi liếc mắt nhìn đám người Triệu Khách một cái, lại nghe Heo mập cười lạnh nói: “Nhắc tới cũng trùng hợp, ta thấy ngươi mắt to mi hẹp, khóe mắt có một vết đứt kéo dài đến dưới lông mày ba tấc, mũi môi đột quyết, khuôn mặt biến thành màu đen, chính là…”
Heo mập nói có da có thịt, nhưng nói đến cuối cùng lại bắt đầu giả vờ thần bí, khiến đạo nhân không nhịn được tò mò vặn hỏi: “Chính là như thế nào?”
“Đúng vậy…”
Heo mập thở sâu, chậm rãi mở miệng: “Chính là họa sát thân!”
“Cái gì??”
Đạo nhân ngạc nhiên, còn chưa kịp hiểu ý Heo mập, đã thấy Heo mập đột nhiên vung nắm đấm lên, “cạch” một tiếng nện vào trên mặt đạo nhân.
Một quyền này của Heo mập không dùng sức lực gì, nhưng hắn ta là thân thể cương thi vốn có sức lực vô cùng lớn.
Cho dù chưa dừng sức lực gì, nhưng một quyền này xuống lại đánh đạo nhân nổ đom đóm mắt, ngửa mặt tay chân xiên xẹo ngã xuống thuyền.
Một dòng máu mũi đỏ tươi chảy ra theo lỗ mũi, lại nhìn lên người đã hôn mê bất tỉnh.
Thấy thế, Heo mập lắc đầu với đám người Triệu Khách, vận khí trộm được trên người đạo nhân này rất yếu ớt.
Cẩn thận kiểm tra một chút, xác định đạo nhân này thật sự hôn mê, nói rõ đạo nhân này không phải người đưa thư, mà chỉ là một người bình thường cũng không có gì khác lạ.
“Nhưng hình như nơi này có điểm gì đó là lạ, theo lý chúng ta bước qua cửa đá phải đến biên giới thần bí chi địa rồi mới đúng? Nhưng nơi này hình như… Không giống lắm.”
Trong hai con ngươi của Triệu Khách sinh ra đồng tử phụ cẩn thận quan sát xung quanh, nhưng cho dù mượn đồng tử phụ của Tham lam, Triệu Khách cũng chỉ có thể nhìn rõ khoảng cách ba mươi mét xung quanh.
Xa hơn nữa là một mảnh tối tăm, không nhìn rõ thứ gì.