Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 203 - Chương 203. Lời Thề Nhập Môn

Chương 203. Lời thề nhập môn Chương 203. Lời thề nhập môn

Triệu Khách bước lên trên dây sắt, phát hiện dây sắt rất rắn chắc, đạp lên chỉ cần không lắc lư thật mạnh, trên cơ bản sẽ không có động tác gì.

Thấy thế, Triệu Khách dứt khoát leo lên chiếc quan tài đỏ thẫm kia, đặt mông xuống nắp quan tài, ngẩng đầu nhìn về phía Chu lão hán, nói: “Đến đi, cùng ngồi nào?”

Ánh mắt Chu lão hán đánh giá chiếc quan tài đỏ thẫm dưới mông Triệu Khách, đầu lắc như trống bỏi, nói: “Không cần, vậy là bất kính với người chết.”

Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Chu lão hán, Triệu Khách lại mỉm cười, vỗ quan tài nói: “Sợ cái gì, không phải vẫn đang đóng à, ta ngồi bên trên, nó còn có thể cắn ta sao?”

Thấy Triệu Khách ngồi ở phía trên vừa vỗ vừa nhảy, Chu lão hán không nhịn được chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, từ nhỏ hắn ta đã đi theo sư phụ học kỳ môn độn giáp, tuy nghiên cứu thuật pháp chú thuật, cũng không tính tinh thông phong thủy âm dương ngũ hành.

Nhưng cũng có thể nhận ra hình như bộ quan tài này không giống bất cứ thứ bình thường nào, chưa bàn đến việc nó được chôn ở nơi này, chỉ tài liệu làm ra bộ quan tài này đã không tầm thường.

Về phần sao lại không tầm thường thì Chu lão hán không nhận ra được.

Nhưng đứng một lúc lâu, Chu lão hán thật sự hơi không chịu nói, hiện tại hắn ta dùng tay bám trụ ở bên trên, rất khó động đậy được, lúc đầu còn tốt, một lúc sau cảm giác khó chịu càng ngày càng mạnh, khiến hắn ta hơi không chịu đựng nổi.

Lại nhìn lên Triệu Khách đang ngồi trên quan tài, lại nghênh ngang lấy đồ ăn ra bắt đầu ngồi ăn ở trên quan tài.

Lần này Chu lão hán không nhịn được nói thầm ở trong lòng: “Thật sự không có việc gì??”

Con người luôn cảm thấy sợ hãi những thứ chưa biết theo bản năng, nhưng sau khi thấy người khác bình an vô sự, trong lòng sẽ có suy nghĩ, hắn đã không có chuyện gì, ta đi lên chắc cũng không sao.

Nghĩ đến đây, Chu lão hán dứt khoát nghiến răng một cái, giẫm lên dây sắt thô to ở dưới chân, loạng choạng chậm rãi đi đến bên cạnh quan tài, vững vàng ngồi xuống.

“Ăn chút không?”

Triệu Khách đưa thịt cá tới, tuy Triệu Khách đã ăn cá Empurau này đến hơi ngấy, nhưng lúc này vẫn không ngừng nhét vào trong miệng.

Hắn rất đói, từ sau khi hắn ngâm trong thạch nhũ, Triệu Khách cảm thấy mình càng ngày càng dễ đói, gần như cách một khoảng thời gian lại phải ăn cái gì đó.

Chu lão hán cũng không cảm thấy đói nhưng thấy dáng vẻ Triệu Khách ăn say sưa ngon lành, cũng thấy thèm ăn, dứt khoát nhận đồ ăn do Triệu Khách đưa tới bắt đầu ăn.

Đã đến mức này, hai người không cần thiết phải đấu tiếp nữa, điều quan trọng hơn là bây giờ hai người cũng không đấu nổi nữa, dù sao cũng bị nhốt ở đây, nếu thật sự còn đấu tiếp, làm không tốt hai người đừng nghĩ sống sót rời đi.

“Này, viên Tạo Hóa Châu kia thật sự thần kỳ như vậy à??”

Triệu Khách vừa ăn vừa dò hỏi.

Chu lão hán cũng không giấu giếm gì nữa, gật đầu nói: “Tục truyền rất thần kỳ, là ngọn nguồn của Tát Mãn giáo, có…” Chu lão hán nói được nửa câu, quay sang nhìn dáng vẻ nghe chuyện xưa của Triệu Khách lập tức nghẹn lời, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta không phải đang kể chuyện xưa.”

“Không phải ngươi cũng chưa từng thấy sao, ta chỉ tò mò vì sao ngươi cứ muốn trả giá tất cả để lấy thứ đồ chơi kia, đừng nói cải mệnh gì đó, ta không tin!”

Sau khi nghe Triệu Khách nói vậy, Chu lão hán im lặng một chút, lấy ra một gói thuốc lá từ trong sách tem, đưa cho Triệu Khách một điếu.

“Không cần, ta không thích thứ này.”

Chỉ thấy Triệu Khách lấy ra tẩu thuốc phiện của Trần Tứ Hỉ từ trong sách tem, tuy hương vị của loại thuốc phiện này hơi nồng, lần đầu tiên hắn hút đã suýt nữa bị sặc đến bật khóc.

Nhưng sau khi quen với hương vị này rồi, còn hút thuốc lá bình thường sẽ không cảm thấy ngon nữa, hơn nữa hắn đã bắt đầu cai thuốc từ rất sớm, giữ lại một bao thuốc chỉ để tưởng nhớ.

Chỉ là gần đây hút loại thuốc phiện này lại hơi nghiện, bởi vì trong mùi hương suýt thì gay mũi này có mùi khói lửa mà thuốc lá không có, lúc hút sẽ có cảm giác cuộc sống.

Nói hắn nghiện thuốc, chẳng bằng nói Triệu Khách thích cảm giác cuộc sống này.

Thấy Triệu Khách hút thuốc cũng muốn hút lớn hơn mình, khóe miệng Chu lão hán giật một cái, hung dữ cầm điếu thuốc trên tay cho vào trong miệng.

“Hít! Phù!”

Hít sâu một hơi, Chu lão hán nhả ra một làn khói, nhưng chẳng mấy chốc đã bị làn khói do Triệu Khách nhả ra bao phủ, dường như trong lúc vô hình Triệu Khách luôn tạo ra cảm giác đang chèn ép hắn ta, khiến trong lòng Chu lão hán cảm thấy khó chịu.

Im lặng một lúc, Chu lão hán mới nói: “Thuở nhỏ ta đã được đưa lên núi, đi theo sư phụ ta học kỳ môn độn giáp, chỉ cần biết loại thuật pháp này phải nhận một trong ba loại mệnh là cô độc, chết trẻ và nghèo khó. Lúc ta nhập môn không biết mối quan hệ lợi hại trong đó, một Thiên sư gọi ta tới nói là truyền pháp cho ta, sau khi ta tới đã hỏi đằng sau lưng ta có người hay không. Ta quay đầu lại nhìn nói sau lưng không có ai, câu nói này đã trở thành lời thề nhập môn của ta, nhận lấy mệnh cô độc trong đó, từ nay mệnh cách thay đổi, nhất định cả đời không có hậu tự.”

Bình Luận (0)
Comment