Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2065 - Chương 2065 - Thuỷ Lộc Tuyệt Vọng (2)

Chương 2065 - Thuỷ Lộc tuyệt vọng (2)
Chương 2065 - Thuỷ Lộc tuyệt vọng (2)

Quản gia của Hà Toàn Thuận nhanh chóng sai người đưa khoảng ba trăm cân thịt bò đến.

Thật ra ba trăm cân thịt cũng gần bằng thịt một con bò sống.

(Chú thích: Dựa theo tỉ lệ 45% sau khi làm thịt sạch sẽ, 1000 cân bò cũng chỉ có khoảng 450 cân, không tính xuống nước.)

Đặt đồ vật xuống, quản gia nhanh chóng dẫn người rời đi, không dám dừng lại nơi này quá lâu.

Triệu Khách thu thịt vào trong sách tem, quay người thu bộ quan tài của Cơ Vô Tuế vào trong Đại Hạ đỉnh, hắn cũng tiến vào trong Đại Hạ đỉnh theo.

Vừa vào Đại Hạ đỉnh, Triệu Khách nhìn một mảnh rừng đa xanh biếc trước mặt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần gốc cây già còn sống, không sợ lão bất tử Thuỷ Lộc này đói chết ở đây.

Dù sao nói cho cùng, Thuỷ Lộc cũng chỉ là một đầu hươu yêu, ăn lá gặp vỏ cây là chuyện thường ngày với hắn ta.

“Thiếu gia, cuối cùng ngài đã trở về.”

Lúc Triệu Khách vừa đặt một chân xuống đất, gốc cây già lập tức phát hiện, bóng dáng lặng yên xuất hiện bên cạnh Triệu Khách.

Lần này Triệu Khách đã cắt đứt liên hệ với bọn họ rất lâu, gốc cây già cũng tưởng có phải Triệu Khách đã xảy ra chuyện gì rồi không.

Dẫn đến trong khoảng thời gian này Thuỷ Lộc than thở mỗi ngày, cảm thấy Triệu Khách đã chết, mình lại bị nhốt ở chỗ này.

Câu đầu tiên sau khi tỉnh lại mỗi ngày là: “Ta còn chưa kế thừa di sản, hắn đã chết.”

Lúc này thấy Triệu Khách, gốc cây già không khỏi thở dài, sự vướng mắc trong lòng cũng được giải quyết dễ dàng.

“Để ngươi phải lo lắng.”

Triệu Khách vỗ vai gốc cây già, hỏi: “Thuỷ Lộc đâu?”

“Hắn!”

Gốc cây già nhếch miệng cười một tiếng, dẫn Triệu Khách đi về phía trước không xa, đưa tay chỉ, lai thấy một mình Thuỷ Lộc ngồi trên một tảng đá, khí định thần nhàn, trông còn gầy hốc hác hơn lần trước hắn rời khỏi đây.

“Hiện tại ngày nào hắn cũng như vậy, dự định tích cốc tu tiên, phân cao thấp với ta!”

“Phân cao thấp??”

“Đúng, xem ai trong hai ta sống lâu hơn, ta thấy hắn ta là ăn no rảnh rỗi!”

Gốc cây già khịt mũi coi thường hành động này của Thuỷ Lộc, hắn ta cũng không tin con hươu này còn có thể sống lâu dài hơn gốc cây này của mình.

Gốc cây già nói xong, lại gọi Thuỷ Lộc: “Lão Lộc, thiếu gia đã trở về.”

Thuỷ Lộc nghe vậy cũng không mở mắt ra, phất trần trên tay quét qua, khinh thường nói: “Mở tưởng lừa ta ra định sao, chờ ta đột phá một tầng nữa thọ tăng trăm năm, không tin không chờ được ngươi chết.”

Thấy thế gốc cây già bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu với Triệu Khách.

Tên này đã sắp phát điên, ngày nào cũng nhập định khổ tu, có đôi khi gốc cây già thật sự sợ ngày nào đó hắn ta không chú ý, tên này có chết thì mình cũng không biết.

Thấy thế, Triệu Khách chỉ có thể tự hô lên: “Lão Lộc, ta đã trở về!”

Lúc đầu Thuỷ Lộc còn không có phản ứng, nhưng cẩn thận nghe hết lại choàng mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào hai mắt Triệu Khách.

Thân thể cao tuổi lại còn khéo léo hơn thiếu niên, ngã nhào một cái từ phía trên, lao đến trước mặt Triệu Khách cẩn thận quan sát, trong chốc lát kích động đến mức nói năng lộn xộn.

“Tốt tốt tốt, ầy… Ách… Thiếu gia trở về thì tốt.”

Thuỷ Lộc vỗ ngực của mình, Triệu Khách còn sống trở về nói rõ hắn ta vẫn có hy vọng kế thừa di sản của Triệu Khách.

Thấy hai người già vui vẻ như thế, Triệu Khách đưa tay chỉ quan tài đỏ thẫm sau lưng nói: “Hai vị, vừa hay giới thiệu một chút, đây là lão bà của ta.”

“Quan tài?? Quan tài tinh?”

Ánh mắt gốc cây già đánh giá quan tài đỏ thẫm từ trên xuống dưới, không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Triệu Khách.

Triệu Khách cười tủm tỉm không giải thích điều gì, ngược lại sau khi Thuỷ Lộc nhìn chằm chằm quan tài một lúc lâu lại thay đổi sắc mặt, hoảng hốt lùi lại hai bước, ngồi bệt xuống đất.

Khuôn mặt khó coi đến cực điểm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài đỏ thẫm.

Sau khi ngơ ngác một lúc, Triệu Khách mới nghe Triệu Khách khẽ kêu lên rất kỳ quái: “Xong xong, tiểu tử này lại tìm cương thi về làm nàng dâu, đây là tiết tấu muốn chờ ta chết.”

“Đói! Đói! Đói!!”

Ngay lúc Thuỷ Lộc còn đang lẩm bẩm, từ xa Triệu Khách đã nghe thấy một tràng tiếng hét chói tai tan nát cõi lòng, quay đầu nhìn lại thấy một bóng đen lao ra từ trong rừng cây.

Cây cối dọc đường cũng không đỡ nổi nó, trong khoảnh khắc bị đụng ra một lỗ thủng.

Sắc mặt Thuỷ Lộc và gốc cây già thay đổi, Thuỷ Lộc lại như con khỉ hai ba lần đã vèo vèo vèo nhảy lên tán cây.

Khuôn mặt gốc cây già cũng đen xì, nhanh chóng trốn ở sau lưng Triệu Khách, khẽ giải thích với Triệu Khách: “Sau khi ngươi đi, tên ngu xuẩn kia ăn hết thứ có thể ăn, lão Lộc bị ép suýt thì cắt thịt cho hộp ăn.”

Thì ra Đồ phu chi hạp đói đến tức giận, trong khoảng thời gian này thật sự phải chịu sự tra tấn như địa ngục.

Mặc kệ là cái gì, chỉ cần là đồ vật, ngay cả Thuỷ Lộc đi thả cứt nó cũng không buông tha.

Lúc Thuỷ Lộc đi đại tiện bị tên này đánh lén từ sau lưng, nếu không phải Thuỷ Lộc phát hiện điều không ổn vội vàng dùng Cán bút Mã Lương chống miệng của tên này ra, e rằng con hươu mang theo cứt cũng bị tên này nuốt sống.

Hết lần này đến lần khác còn hàng này đánh không chết, gốc cây già không có cách nào mới dùng từng tầng cây cối làm thành Mê tung trận, nhốt tên này ở bên trong.

Bình Luận (0)
Comment