Cho dù là Đại giới bảo thạch to bằng nắm đấm của người trưởng thành, cũng chỉ có thể kéo dài thời gian một tiếng.
Một khi không thể nhanh chóng đưa Diệu Diệu vào Uổng Tử thành, vậy thứ chờ đợi Diệu Diệu cũng là kết quả hồn phi phách tán.
Vừa rời khỏi phòng bệnh, sau khi ánh mắt Liêu Thu đảo qua trên người Diệu Diệu đã nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình.
Dù trước khi đến Triệu Khách đã nói đại khái kế hoạch này, nhưng Liêu Thu lại có thể cảm nhận được tiểu nữ hài này đã yếu ớt đến cực điểm.
Hắn ta không nói hai lời nhanh chóng chạy ở phía trước mở đường, một đoàn người vội vàng xông ra khỏi phòng bệnh trong ánh mắt quỷ dị của mọi người.
“Ôi! Đáng thương!”
Có y tá muốn ngăn cản, lại bị đám bác sĩ quen thuộc với bệnh tình của Diệu Diệu ở bên cạnh cản lại.
Hắn ta biết những năm qua vì Diệu Diệu, Hà Toàn Thuận đã rót vào bao nhiêu công sức.
Lúc này, chỉ nghĩ cuối cùng Hà Toàn Thuận không chịu được đả kích hành động khác thường, nhưng có lẽ đây cũng là một loại giải thoát.
“Ông!”
Chiếc Mercedes đỗ ở bên đường vẫn chưa hề tắt máy, Liêu Thu một phát đạp chân ga, chiếc xe bản cũ năm 2016 này phát ra tiếng vù vù đinh tai nhức óc.
Sau khi xe để lại hai dấu vết ma sát đen kịt trên mặt đất, Liêu Thu buông phanh xe, xe một phát lao về phía trước.
Liêu Thu không chạy ra ngoài bệnh viện mà thay đổi phương hướng, lao thẳng vào gara ngầm của bệnh viện.
So sánh với đi lại xuyên thẳng qua trong đám xe cộ trên đường phố bên ngoài, gara ngầm lại là sự lựa chọn tốt hơn.
“Châm lửa!”
Cát Nhị Đản ngồi ở vị trí ghế phụ rất nhuần nhuyễn lấy ra chiếc đèn dầu kia, cũng không biết lấy ra một cái cây châm lửa từ chỗ nào.
Triệu Khách ngồi ở hàng ghế sau nhếch mũi khẽ ngửi, trên cây châm lửa này có mùi hôi thối nhàn nhạt hơi giống xương cốt thối đã được nấu lên.
Sau khi Cát Nhị Đản nhẹ nhàng thổi hai cái, chỉ thấy một sợi lân hỏa u sắc xuất hiện trên cây châm lửa.
Đốt đèn lên, Cát Nhị Đản cẩn thận đặt ngọn đèn ở trước xe.
“Lùi lại, lùi lại!”
Ở ngã xe, một xe hàng chứa đầy rác rưởi thức ăn chậm rãi rời khỏi chỗ đỗ xe.
Thân xe lớn như vậy gần như chặn kín toàn bộ không gian ngã rẽ, lão Tôn Đầu đứng ở phía sau thùng xe chỉ huy lùi xe, đồng thời nghe từng tiếng ầm vang điếc tai vang lên bên tai.
Hắn ta ngạc nhiên, còn chưa kịp nói chuyện đã thấy phía trước có ánh đèn xe chói mắt chiếu vào trên mặt mình, “Hỏng bét!”
Là một tài xế lâu năm, trong nháy mắt lão Tôn Đầu nhìn thấy ánh đèn, sắc mặt không khỏi trở nên trắng bệch.
Quá nhanh, tốc độ xe ít nhất đã đến 150km/h, lão Tôn Đầu vô thức muốn trốn tránh nhưng đã không kịp nữa.
Trong chốc lát, lão Tôn Đầu nhìn thân xe nhanh chóng lao tới không khỏi nhắm mắt lại theo bản năng, chỉ cảm thấy mất hết can đảm, hy vọng duy nhất là có thể để cho mình còn toàn thây.
Ít nhất ở trên tang lễ không đến mức chỉ để ảnh chụp, còn có thể để người nhà đến từ biệt.
“Ông!”
Trong chốc lát, cơn gió mạnh đập vào mặt khiên lão Tôn Đầu không khỏi ngã ngồi xuống đất, nhưng sau một lúc lâu cơn đau trong dự đoán cũng không đánh tới.
Chỉ nghe tài xế ngồi trên xe tải thò đầu ra từ bên ghế phụ: “Này, lão Tôn, ngươi ngồi dưới đất muốn chết à, không biết ta đang lùi xe sao.”
Lão Tôn Đầu khẽ giật mình lại ngẩng đầu nhìn quanh, ánh mắt đờ đẫn nhìn một vòng lại phát hiện xung quanh không có cái gì.
“Đáng chết, chẳng lẽ ta gặp quỷ…”
“Ong ong!”
Xe dần ổn định lại, trong radio thỉnh thoảng truyền đến tiếng xào xạc chói tai.
Trong xe, Liêu Thu thở ra một hơi, quay đầu cười nói với Hà Toàn Thuận và Triệu Khách: “Sao nào, kỹ thuật của ta không tệ chứ.”
Đôi mắt Hà Toàn Thuận vằn vện tia máu, một đôi mắt trợn to kích cỡ như mắt trâu.
Một cây chủy thủ bị Hà Toàn Thuận nắm chặt trên tay, nếu không phải Triệu Khách tay mắt lanh lẹ đè tay của hắn ta xuống, e rằng bây giờ hai người trước mặt đã biến thành xác chết.
Liêu Thu và Cát Nhị Đản không biết, trong nháy mắt vừa rồi hai người bọn họ đã lượn qua Quỷ Môn quan một vòng.
Ánh mắt nghi ngờ liếc về phía Triệu Khách, dường như đang vặn hỏi Triệu Khách: “Tên này thật sự đáng tin sao?”
Trong nháy mắt xe sắp tông vào nhau, Hà Toàn Thuận cũng có lòng muốn giết người.
Triệu Khách đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ, Hà Toàn Thuận tập trung nhìn kỹ, đã thấy cảnh sắc bên ngoài cửa sổ đã thay đổi.
Thế giới trước mắt trở nên đổ nát, nhà cao tầng biến thành rác rưởi, trong cảnh hoang tàn khắp nơi, thỉnh thoảng lại có bóng dáng lén lút trốn trong góc nhìn trộm bọn họ.
“Nơi này là U Khu, được coi là phía ngoài cùng của U Minh, phần lớn những bóng dáng đang quanh quẩn kia là cô hồn dã quỷ không cần để ý đến, nếu thuận lợi thì nửa giờ sau có thể đến Uổng Tử thành.”
Liêu Thu vừa lái xe vừa giải thích với Hà Toàn Thuận.
Nghe Liêu Thu giải thích, sắc mặt Hà Toàn Thuận cũng dịu đi nhiều, hắn ta lạnh lùng thu lại con dao găm cầm trên tay.
Hắn ta chỉ im lặng ngồi ở phía sau, bàn tay nắm chặt tay của nữ nhi Diệu Diệu nhà mình.
So với lần trước, lần này Liêu Thu đã có thể khống chế tốc độ xe rất tốt, không đến mức bị U Minh đẩy ra ngoài, nhưng tiếng sa sa sa chói tai trong radio lại khiến người nghe cảm thấy bực bội.