Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2096 - Chương 2096 - Tế Đàn Quỷ Thị

Chương 2096 - Tế đàn Quỷ thị
Chương 2096 - Tế đàn Quỷ thị

Lúc này, chỉ nghe trong sách tem đột nhiên truyền ra một tiếng nhắc nhở.

“Đinh! Con tem Tạo hóa châu và Toan nghê châu của ngươi sinh ra sự cộng minh mạnh mẽ, ngươi có thể lựa chọn có dung hợp hay không.”

【 Dung hợp: Sau khi hai hạt châu dung hợp năng lực tăng 55%, đồng thời thu hoạch được một năng lực đặc thù mới, nhưng sau khi dung hợp sẽ thành một viên bảo châu độc lập, không cách nào phân giải hoặc dung hợp thêm mới. 】

【 Nếu không dung hợp, ngươi có thể lấy được một hạng năng lực mới, Song châu cộng minh. 】

Năng lực đặc biệt: Song châu cộng minh

Sau khi kích hoạt ngươi sẽ tiêu hao gấp đôi điểm bưu điện, khiến hiệu quả năng lực của hai viên bảo châu Toan nghê, Tạo hóa này kéo dài gấp ba nhưng thời gian cold-down tăng lên gấp bốn lần.

Hai lựa chọn xuất hiện khiến Triệu Khách do dự một chút lại lựa chọn không dung hợp.

Nhìn ý trên mặt chữ, một khi dung hợp hai hạt châu này sẽ trở thành một bảo châu độc lập mới tinh, tuy có ích lợi to lớn trong thời gian ngắn nhưng tương đương mất đi cơ hội dung hợp tứ châu.

Tổn thất lớn như vậy, sao hắn có thể chấp nhận được.

Trừ khi đến lúc vạn bất đắc dĩ, nếu không Triệu Khách quyết đoán không lựa chọn dung hợp hai hạt châu này.

Thu hồi sách tem, Triệu Khách hơi nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ vấn đề tiếp theo hắn cần phải đến Quỷ thị một chuyến.

Hà Toàn Thuận ngồi bên cạnh vừa tiễn Diệu Diệu đi, tâm trạng còn rất phức tạp càng không muốn nói gì.

Tâm trạng của Liêu Thu cũng không tốt, trong chốc lát trong xe chỉ còn tiếng lẩm bẩm của Cát Nhị Đản.

Theo tốc độ xe dần tăng lên từng chút một, radio trong xe lần đầu tiên phát bài “Chậm rãi con đường đời” của Đặng Lệ Quân.

Sóng bước bên người dù xa xôi mệt mỏi

Cùng người vượt qua từng chặng đường nối tiếp

Qua núi cao này lại thấy đỉnh núi khác hiện ra

Đích đến là phương xa

Lý tưởng vĩnh viễn ở trước mắt

Đường rộng núi cao cũng không sợ gian nan…

Tiếng ca những năm tám mươi theo bánh xe chạy băng băng, quanh quẩn giữa hai giới âm dương.

Có lẽ lúc tiếng ca truyền đến mồ mả mênh mông xung quanh, ánh mắt oán linh nào đó ngồi khô tọa trên mộ phần sáng lên theo tiếng ca, cho đến khi tiếng nhạc biến mất lại trở nên ảm đạm.

Cả một đời rất dài.

Cả một đời rất ngắn.

Chuyện cũ như bạch câu qua khe cửa, mỗi người đều đang buồn rầu vì ngày mai.

E rằng chỉ có tên ngu ngốc Cát Nhị Đản mới không nghĩ đến chuyện ngày mai, nhưng tên ngu ngốc này lại là người ngủ ngon nhất trong xe.

“Ong ong…”

Trong bãi đỗ xe bệnh viện, xe chậm rãi dừng lại.

Hà Toàn Thuận lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi đưa cho Liêu Thu: “Cảm ơn, ngươi tự điền một con số vào tấm chi phiếu này là được.”

Liêu Thu thấy thế trêu chọc: “Ngươi không sợ ta viết ra một con số trên trời sao?”

“Không quan trọng, nếu ngươi thích ta có thể đưa toàn bộ cổ phần châu báu Hanh thị cho ngươi.”

Hà Toàn Thuận cũng không phải đang nói đùa, Diệu Diệu đã rời đi, cái vỏ ngoài châu báu Hanh thị này đã không có bất kỳ ý nghĩa gì với hắn ta.

Bao gồm cả tài sản trong hiện thực, nếu Liêu Thu thích thì hắn ta có thể đưa hết cho Liêu Thu, hiện tại hắn ta chỉ muốn về nhà.

Có lẽ căn nhà cũ kia đã rách nát, e rằng ba phần đất cằn ở sân sau cũng mọc đầy cỏ hoang.

Cũng không biết nhóm bạn tuổi thơ của mình có còn ở đó không.

Hắn ta muốn quay về xem thử, xem nơi mình ra đời có còn ở đó không, mình phải tìm một vài thứ có thể trở thành động lực để mình giãy giụa trong không gian khủng bố vô tận một chút.

“Được, ta nhận tấm chi phiếu này, ta không có hứng thú với châu báu Hanh thị của ngươi nhưng ngươi tuyệt đối đừng tự sát!”

Nói đến cuối cùng, vẻ mặt Liêu Thu trở nên nghiêm túc.

“Tự sát là đại húy kị, nếu ngươi muốn dựa vào tự sát để tiến vào Uổng Tử thành, ta sợ đến lúc đó ngươi sẽ rất hối tiếc, tự sát sẽ bị luận tội là giết người, ngươi sẽ bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục, mỗi ngày trải nghiệm hình ảnh tự sát bảy lần, sau khi ngươi hết hạn tù sẽ bị đẩy thẳng vào súc sinh đạo, đừng mơ gặp được nữ nhi Diệu Diệu của ngươi.”

Hà Toàn Thuận nghe vậy không nhịn được cười khổ: “Người sống đã sống không thoải mái, chết đi cũng khó chịu như vậy.”

Hà Toàn Thuận nói xong vẫy tay với Triệu Khách: “Bảo trọng!”

“Bảo trọng!”

Triệu Khách gật đầu, đưa mắt nhìn Hà Toàn Thuận rời đi, trong lòng đã mơ hồ có thể dự cảm được kết quả của Hà Toàn Thuận.

Diệu Diệu rời đi đã rút mất tinh khí thần của hắn ta, thể xác trống trải rời rạc giữa hiện thực và không gian khủng bố, dù ở phía bên kia thì trạng thái này của Hà Toàn Thuận rất nguy hiểm.

Vì hắn ta đã không còn động lực giãy giụa nữa, tin tưởng Hà Toàn Thuận hiểu rõ những đạo lý này hơn hắn.

“Vương ca, lần này đa tạ.”

Liêu Thu lắc chi phiếu trên tay, cầm bút viết hai trăm vạn lên trên, con số này không quá nhiều với Liêu Thu nhưng đã đủ dùng.

“Có muốn cùng ăn một bữa cơm không!”

“Không cần, ta còn có việc khác.”

Triệu Khách uyển chuyển từ chối Liêu Thu, hắn thật sự còn việc khác, sau khi tạm biệt Liêu Thu, Triệu Khách đi vào lối phòng cháy chữa cháy, quay người đã trốn vào trong Quỷ thị.

Lần này tiến vào Quỷ thị, Triệu Khách không đến Hồng Yên quán mà tiến về tế đàn Quỷ thị.

Bình Luận (0)
Comment