Hiện tại là lúc Hồng bà bà không thể nói lý nhất, ai dám sờ vào râu hùm của nàng, đây không phải đưa mình vào họng súng sao?
Dường như người vừa nói cũng nhận ra lời nói của mình sẽ mang đến kết quả thế nào cho mình, mặc dù cách lớp ngụy trang nhưng thân thể lại không nhịn được rùng mình một cái.
Hắn ta không có tâm trạng tiếp tục ở lại đây vây xem nữa, trực tiếp quyết đoán trở về trong hiện thực, e rằng một đoạn thời gian rất dài sau này cũng không dám tùy tiện tiến vào Quỷ thị.
Lúc này trong tế đàn bùng lên huyết quang, chú văn đỏ tươi trên phù chú như bị nhen lửa.
Triệu Khách đứng ở trong đó, trong thoáng chốc như nghe được xung quanh có người tụng kinh, có người đang niệm hát, còn có người đang cầu khẩn.
Trong giọng nói như có như không, nếu ngươi cẩn thận nghe sẽ phát hiện mình cũng không nghe được cái gì, nhưng nếu ngươi không lắng nghe sẽ cảm giác tiếng nói xung quanh càng lúc càng lớn.
Từng tiếng niệm chú như cuồn cuộn nuốt mất người khác, khiến người ta hoa mắt chóng mặt, thậm chí bắt đầu hoảng hốt.
“Không muốn, mau cứu ta, mau cứu ta được không.”
Trong hoảng hốt, Triệu Khách như nghe thấy tiếng cầu xin của một nữ nhân.
Giọng nói này truyền ra từ trong giếng cạn như mang theo một loại nguyên do nào đó không nói ra được, hấp dẫn Triệu Khách đến gần giếng cạn.
Cúi đầu nhìn lại thấy trong giếng có một nữ hài trên người dính đầy máu tươi, nàng đang dùng sức leo lên trên.
Tuổi tác của nữ hài không lớn lắm, thoạt nhìn dáng vẻ chỉ khoảng mười tuổi, ánh mắt khao khát nhìn về phía Triệu Khách, hy vọng Triệu Khách có thể cứu nàng.
“Đại ca ca, mau cứu ta.”
Trong nháy mắt Triệu Khách phát hiện mình lại không có cách nào khống chế bản thân, năng lượng hệ tự nhiên trong cơ thể bắt đầu điên cuồng trào ra ngoài.
Ở sâu trong lòng càng sinh ra cảm giác thân thiết mãnh liệt với nữ hài này, dường như nàng là người thân cận nhất của hắn, khiến hắn có một loại xúc động mãnh liệt muốn liều mạng bảo vệ nàng.
“Không! Ta không biết nàng!”
Trong lòng Triệu Khách đang kháng cự, nhưng hắn càng kháng cự thì thân thể càng không chịu khống chế của hắn, trơ mắt nhìn bản thân chậm rãi giơ tay lên.
Trong lúc hoảng sợ, Triệu Khách đột nhiên hiểu đã xảy ra chuyện gì, trong mắt bắn ra một tia sáng lạnh lùng cắn nát đầu lưỡi của hắn, Triệu Khách dựa vào cảm giác đâm nhói trên đầu lưỡi tạm thời cướp lại quyền khống chế thân thể.
Ngay sau đó một con dao găm xuất hiện trên tay Triệu Khách.
“Phốc!”
Dao găm đâm xuyên qua ống quần Triệu Khách, theo máu tươi và cảm giác đâm nhói khi huyết nhục bị cắt ra, năng lực bị động Ý chí sắt thép của “Lão binh” bị kích phát ra.
“Ca ca! Mau cứu ta!”
Tiếng cầu xin của nữ hài không ngừng truyền đến, trên trán Triệu Khách đổ mồ hôi lạnh.
Dao găm không ngừng khuấy vào chỗ sâu trong huyết nhục, trong chốc lát bắp đùi Triệu Khách đã máu thịt be bét, nhưng chỉ là cảm giác đâm nhói như vậy hoàn toàn không đủ chống lại ý chí của nữ hài.
Nàng là da của Lạc Nữ, dù chỉ là một miếng da nhưng cũng có được năng lực hệ tự nhiên cường đại của Lạc Nữ, như khâm sai đại thần của hoàng đế cầm trong tay kim bài lệnh tiễn.
Hắn cũng là hệ tự nhiên, vốn dĩ đã dễ sinh ra cảm giác thân thiết mãnh liệt với sinh vật hệ tự nhiên.
Chứ đừng nói đến, năng lượng của đối phương đã vượt xa hắn, cao hơn hắn.
Tình cảnh này giống như lúc trước gốc cây già gặp được hắn, rõ ràng biết hắn đến gây chuyện với hắn ta nhưng vẫn lựa chọn thần phục trước tiên.
E rằng bàn về đẳng cấp một cách nghiêm khắc, hệ tự nhiên tuyệt đối là người mạnh nhất trong mười người đứng đầu, năng lực tự nhiên cường đại có quyền khống chế tuyệt đối với người có năng lực tự nhiên nhỏ yếu.
Cơn đau huyết nhục đơn thuần đã không cách nào khiến Triệu Khách chống cự tiếp nữa, Triệu Khách phát hiện tay của hắn đã bắt đầu mất khống chế, muốn đưa vào trong chiếc giếng cạn.
Cũng may lúc này cảm giác lạnh lẽo chạy đến từ dưới đùi Triệu Khách, ngón tay lạnh buốt chạm đến hạch đào của Triệu Khách, trong nháy mắt khiến Triệu Khách run lên: “Đừng!”
Vừa nói xong, một đôi hạch đào va chạm vào nhau, mí mắt Triệu Khách trợn lên, mồ hôi lạnh túa ra trên chóp mũi của Triệu Khách.
“A!!”
Trong tiếng kêu thảm, đôi mắt Triệu Khách vằn vện tia máu lạnh nhạt nhìn thoáng qua, chỉ thấy tấm da nữ nhân trong giếng đang muốn nắm lấy tay của hắn trèo lên.
“Cút xuống cho ta.”
Trong cơn đau, huyết chùy rơi vào trên tay Triệu Khách, đầu búa vung lên bộc phát ra huyết vụ dày đặc.
Vẻ mặt của da người đầy ngạc nhiên, đầu búa tản ra mùi máu tươi nồng đậm đánh tới, gõ “cạch” một tiếng vào cái gáy của tấm da người.
Trong chốc lát, trên huyết chùy phát ra từng tiếng hét chói tai đầy thê lương của oán linh.
Từng khuôn mặt vặn vẹo nhô ra từ trong huyết vụ, đây đều là vong linh chết dưới huyết chùy.
Dưới oán niệm dày đặc, khuôn mặt trên da người của Lạc Nữ dữ tợn đến cực điểm, dưới mí mắt trống rỗng lại khiến Triệu Khách có một loại cảm giác bị rắn độc nhìn chằm chằm.
Chỉ một sợi chấp niệm của Lạc Nữ, cũng không phải Lạc Nữ đích thân tới.
Huyết chùy không quan tâm phòng ngự, trực tiếp dùng Oán kích công kích linh hồn, một sợi chấp niệm này đột nhiên tan thành mây khói.