Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2113 - Chương 2113 - Ta Không Ăn Bám Phí Công (2)

Chương 2113 - Ta không ăn bám phí công (2)
Chương 2113 - Ta không ăn bám phí công (2)

Thoạt nhìn chiếc bảo đỉnh ánh vàng sáng chói này cũng là con tem hoàng kim, chỉ có điều không ai biết rốt cuộc con tem này có lai lịch gì.

Nhưng cái đỉnh này không hề tầm thường, cái gọi là đỉnh trọng khí quốc gia, chỉ nhìn từ quy cách này, dù là Thượng phương bảo kiếm cũng không thể so sánh.

Lúc này ánh mắt mấy người quan sát Đại Hạ đỉnh, nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tuy Hồng bà bà đã thu hồi thanh kiếm trên tay, nhưng cái ghế máu me đầm đìa dưới mông vẫn bày ra trước mặt bọn họ, nếu thật sự trêu chọc nàng, e rằng cũng không có quả ngon để ăn.

Ngay lúc trong đại điện khung cảnh nói cười vui vẻ, Đại Hạ đỉnh lấp lóe, Triệu Khách đã đi ra từ trong đỉnh.

Nụ cười trên mặt hắn đặc biệt rực rỡ, trên tay lại cầm theo một cái đầu người máu thịt be bét.

“Xử Liệt!”

Đôi nam nữ vừa ngồi cùng Xử Liệt thấy cái đầu người máu me đầm đìa trên tay Triệu Khách, lập tức nghẹn ngào gào lên.

“Ồ, bằng hữu của các ngươi, vậy trả lại cho các ngươi, thật sự không kháng đánh, ta còn chưa ra sức mà hắn đã nằm xuống.”

Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía đôi nam nữ này, tiện tay ném đầu người qua, ngón tay móc lỗ tai, vẻ mặt không quan trọng.

Trong chốc lát, ánh mắt đôi nam nữ này nhìn về phía Triệu Khách hoảng sợ đến cực điểm, bọn họ không phân biệt được Triệu Khách nói thật hay nói dối.

Nhưng bọn họ biết Xử Liệt được hư ám đại nhân tự mình bồi dưỡng, thực lực khá mạnh mẽ ngang ngược.

Trên người Triệu Khách lại không có chút thương tổn nào đã giết Xử Liệt?

Chẳng lẽ, thực lực của hắn còn mạnh mẽ hơn Xử Liệt nhiều, hoàn toàn có thể nghiền ép Xử Liệt?

“Ùng ục ục…”

Đầu người lăn đến dưới chân của hai người, đầu Xử Liệt đã thay đổi đến mức không còn hình thường, có vài chỗ còn vết chùy rõ ràng.

Nhìn từ dấu vết đã biến thành màu tím thẫm trên đầu người, hiển nhiên những dấu vết này để lại khi hắn ta còn sống, ít nhất khi còn sống đã bị Triệu Khách đập từng chùy một.

Có vài chỗ da thịt bị đập vỡ ra, xương cốt dưới da thịt đã biến dạng chảy ra chất lỏng.

“Đầu của tên này quá cứng, không thích hợp làm cái bô.”

Triệu Khách nói xong, ánh mắt đánh giá đôi nam nữ này, dáng vẻ đặc biệt vừa ý đầu của nữ nhân kia.

Khi phát hiện ánh mắt của Triệu Khách đang đánh giá đầu của mình, nữ nhân không nhịn được rùng mình một cái, hoảng sợ lùi lại mấy bước.

Chỉ có hai ba người biết nội tình không cảm thấy kỳ quái vì điều này, chỉ ngạc nhiên vì Triệu Khách lại tàn nhẫn to gan như thế.

Phải biết rằng, ngoại trừ Hồng bà bà thì nơi này còn có bảy vị đại nhân.

Triệu Khách kéo Xử Liệt vào trong đỉnh ngay trước mặt bọn họ, mượn tay Cơ Vô Tuế diệt trừ hắn ta, điều này cũng quá to gan, thật sự không để đám người hư ám vào mắt.

Đổi lại là bọn họ, e rằng cũng không thể làm ra hành động hèn hạ, vô sỉ như Triệu Khách.

Về điểm này, Triệu Khách và Hồng bà bà lại duy trì sự nhất trí cao độ.

Có thể giết thì giết, có thể đứng đây mượn tay Cơ Vô Tuế xử lý trước một người là một người.

Chẳng lẽ còn chờ sau này bọn họ liên thủ đối phó hắn??

Có thể dựa vào lão bà hoàn thành việc này, tại sao ta phải tự đi làm?

Như thế chẳng phải thể hiện ra ta rất ngu ngốc sao?

Đối với việc ăn bám, Triệu Khách không hề đỏ mặt.

Hơn nữa, hắn ăn cơm chùa cũng không phải ăn không, hắn cũng có hiến lương.

“Hừ!”

Tất nhiên mấy vị ngồi trong đại điện cũng nhìn rõ ràng đầu Xử Liệt, đôi mắt hư ám trợn tròn, tức giận đứng bật dậy từ trên ghế.

Xử Liệt chết thì chết, Triệu Khách còn đập đầu hắn ta thành dáng vẻ này ném ở bên ngoài, mặt mũi của hư ám biết để đâu.

Nhưng hắn ta vừa đứng lên, ánh mắt Hồng bà bà đã nhìn thoáng qua trên người hắn ta, như một vị lão thái thái hiền lành mỉm cười với hắn ta.

Nhưng hư ám nhìn thế nào cũng cảm thấy trong nụ cười này có ý uy hiếp, dường như đang nói với mình ra tay đi, đến đi, hai ta không chết không thôi.

Thấy thế, khuôn mặt hư ám đỏ bừng, đỏ đến tận sợi tóc, vì trong lòng kích động mà cánh mũi phồng lên thật to, trên trán toát ra mồ hôi hột to khoảng hạt đậu.

Nếp nhăn trên mặt hằn sâu, cắn chặt bờ môi, hắn ta dậm chân tức giận nói: “Khinh người quá đáng.”

Nói xong, lại đặt mông ngồi xuống ghế, cúi đầu dứt khoát không xem nữa.

“Đã quyết định xong rồi, vậy lão thân không làm phiền nữa, cáo từ!”

Đại cục đã định, dường như Hồng bà bà không có hứng thú tiếp tục ở lại nơi này nữa.

Hai người không gian, thời gian đứng lên đưa tiễn, lại bị lão thái bà uyển chuyển từ chối.

Hai người Bạo Quân Tử và tiên tri như có lời gì muốn nói, đi theo Hồng bà bà chuẩn bị rời đi.

Sau khi ba người rời khỏi đại điện, ánh mắt Triệu Khách không khỏi nhìn về phía hai vị sau lưng Hồng bà bà.

Thoạt nhìn Bạo Quân Tử đã có tuổi, mặt chữ quốc, lông mày rậm, mũi ưng, một đôi mắt không giận tự uy.

Dáng vẻ hùng tráng mạnh mẽ có thể so sánh với thân thể của Schwarzenegger(1), hết lần này đến lần khác lại mặc một bộ nho bào rộng rãi, trên tay cầm một chiếc quạt giấy.

(1) Là một vận động viên thể dục thể hình, diễn viên điện ảnh và chính khách.

Cách ăn mặc công tử văn nhã này đến trên người hắn ta, nhìn thế nào cũng không thấy hài hòa.

Bình Luận (0)
Comment