“Bán vé xe?”
Trong nhà gỗ, sau khi hai người Camilleri và Heo mập nghe thấy kế hoạch muốn bán vé xe của Triệu Khách, không khỏi nhìn nhau.
Đặc biệt sau khi tính toán lợi ích lần này, trên mặt hai người kích động đến ửng hồng.
Bởi vì cái gọi là binh mã chưa động, lương thảo đi trước, dù là người đưa thư trung cấp có thể dựa vào tem bản mệnh, dùng năng lượng của bản thân thay thế tiêu hao điểm bưu điện.
Cho dù là như vậy, người đưa thư không có điểm bưu điện cũng là lão hổ không có răng, lão ưng không có móng vuốt, chắc chắn thực lực sẽ giảm nhiều.
Lần tranh bá này, có lẽ quá trình không khúc chiết phức tạp như thần bí chi địa, không ngừng xuyên qua thế giới, nhưng là trận cạnh tranh kịch liệt chưa từng có.
Dù là vị trí chủ nhân Quỷ thị, hay là tài nguyên chưa từng có trong không gian này, đều chắc chắn là một trận cuồng hoan thuộc về người đưa thư.
Nếu chỉ dựa vào năng lượng và chút ít điểm bưu điện của bản thân, chắc chắn sẽ sa sút thành đối tượng bị những người khác bắt nạt trong trận cuồng hoan này.
Cho dù trên mặt nhiệm vụ, chắc chắn cũng phải cân nhắc lợi hại.
Vì ngươi không xác định, ngươi sẽ tiêu hao bao nhiêu điểm bưu điện trên tay trong nhiệm vụ chi nhánh này.
Phải chăng có đủ để chống đỡ bản thân đi tranh đoạt những lợi ích lớn hơn nữa.
Ngược lại, sau khi trên tay ngươi nắm giữ điểm bưu điện to lớn, tất cả năng lực tiêu hao của ngươi có thể dùng điểm bưu điện để thay thế.
Thậm chí dựa vào điểm bưu điện to lớn trên tay, lựa chọn của ngươi càng nhiều, ngươi càng ít buồn lo.
Vì vậy, sau khi Triệu Khách nói cho Heo mập và Camilleri biết về kế hoạch và lợi ích của hắn, hai người gần như hoàn toàn bỏ qua kế hoạch muốn nói cho Triệu Khách biết trước đó.
Mà đắm chìm trong lượng lớn điểm bưu điện vui đến quên cả trời đất.
Triệu Khách thưởng thức trà hoa nhài vừa được pha tốt, mùi thơm hoa nhài từ nhạt đến nồng, cuối cùng mùi thơm ngát dư vị đã lâu quanh quẩn giữa răng môi, có thể gọi là cực phẩm.
Tuy trà hoa đã không chiếm được vị trí thượng thừa trong trà đạo, nhưng điều này hoàn toàn khác với trà hoa nhài đỉnh cấp này.
Một gốc cây hoa nhài thành tinh, mỗi một đóa hoa nhài đều được chọn lựa nghiêm túc, một một mảnh lá trà đều ngắt lấy mầm non vừa sinh ra.
Trải qua tiểu gia hỏa Mạt Lỵ cẩn thận xao khô, càng khiến vị cay đắng của lá trà và mùi thơm ngát của hoa nhài đạt đến sự cân bằng hoàn mỹ.
Từ một điểm này, Triệu Khách rất hài lòng, ánh mắt nhìn về phía Mạt Lỵ đang chơi đùa với Gia Ngọc ở dưới lầu, trong chốc lát thấy thuận mắt hơn nhiều.
Mạt Lỵ nhíu mày đau khổ nhìn đồ nữ hài mà Gia Ngọc đưa cho nó, cau mày nói: “Ta có thể không mặc không?”
“Có thể, tỷ tỷ nói không thể ép buộc người khác, làm vậy là vi phạm nhân quyền!”
“Vậy để ta mặc vào đi, ta cảm thấy bộ y phục này vẫn rất đẹp mắt.” Mạt Lỵ thành thật đánh giá chiếc váy ngắn hoa nhí ở trước mặt.
Sau khi nghe Mạt Lỵ nói vậy, lúc này Gia Ngọc mới hài lòng thu hồi nắm tay nhỏ đã nâng lên giữa không trung.
Điều này khiến Mạt Lỵ thở phào một hơi, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn về phía Gia Ngọc.
Rõ ràng nhìn dáng vẻ không khác mình là mấy, nhưng trải qua khoảng thời gian tiếp xúc này, Mạt Lỵ đã thấy rõ bộ mặt thật của Gia Ngọc.
Nàng thật sự là một ác ma, không, là đại yêu quái còn đáng sợ hơn ác ma.
Mấy cái Tồn địa thuật, Thừa vân thuật gì đó của mình đều bị nàng liếc mắt đã nhìn ra cách thức, hai ba lần đã đào mình ra từ trong đất.
Về phần lão gia Thuỷ Lộc này đã sớm nhận ra Gia Ngọc không tầm thường, chạy còn nhanh hơn khỉ, mỗi ngày đều trốn ở trong dược viên của mình, không chịu tùy tiện đi ra một bước nào.
Còn gốc cây già…
Mạt Lỵ thở dài, từ sau lần trước, trừ khi Triệu Khách gọi hắn ta, nếu không gốc cây già không chịu tùy tiện xuất hiện.
Ngay lúc Mạt Lỵ khóc không ra nước mắt, còn miễn cưỡng vui cười mặc bộ váy ngắn hoa nhí lên người, lại nghe trên lầu truyền đến giọng của Triệu Khách.
“Khụ khụ, Tiểu Ngọc, nam hài nên mặc quần áo của nam nhân, không cho phép làm loạn!”
Triệu Khách nói xong lời này, Mạt Lỵ lập tức cảm động đến sắp muốn khóc, đột nhiên cảm thấy thật ra Triệu Khách cũng không đáng sợ như nó đã nghĩ.
“Ôi chao…”
Gia Ngọc không sợ trời không sợ đất, nhưng ở đây lại thấy e ngại với Triệu Khách và Cơ Vô Tuế.
Thậm chí ở phương diện nào đó, sự sợ hãi của Gia Ngọc với Triệu Khách hơn xa Cơ Vô Tuế.
Ít nhất vị tỷ tỷ quần áo đỏ kia chưa từng trách móc nàng, nhưng Triệu Khách lại khác, đây đã lần thứ ba Triệu Khách lạnh lùng uốn nắn lại hành động của Gia Ngọc.
Nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Gia Ngọc, lại thấy nàng kéo Mạt Lỵ vào rừng cây không xa.
Triệu Khách không khỏi thở dài bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn về phía Camilleri: “Ngươi cần phải quan tâm nàng nhiều hơn, đặc biệt là Mạt Lỵ, tuy tiểu tử này rất gian xảo nhưng bị Gia Ngọc tra tấn lâu ngày, có trời mới biết có thể tạo ra chướng ngại tâm lý gì hay không.”
Lời này của Triệu Khách cũng không phải là nói đùa, nhiều khi một số vấn đề tâm lý được tạo thành từ kích thích và tổn thương phải nhận khi còn nhỏ tuổi.