Cũng may năng lực ứng biến của Triệu Khách kinh người, đối mặt với câu ép hỏi của đối phương, trong đầu Triệu Khách chợt nghĩ đến gì đó, ánh mắt nhìn trời như coi trời bằng vung, cười khẩy nói: “Phật vốn là Đạo, Đạo cũng là Phật.”
Người trung niên ngạc nhiên, lại không ngờ Triệu Khách sẽ đưa ra đáp án hoang đường như thế.
Nếu đặt câu nói này ở trên biện luận Phật Đạo, đoán trừng Triệu Khách hoàn toàn bị coi là người dị đoan.
Nhưng người trung niên cũng không có ý trách tội Triệu Khách, ngược lại gật đầu như đồng ý với lời nói của Triệu Khách.
“Tiền bối đã biết đáp án của ta, không biết tiền bối có thể nói ra đáp án mà ta muốn biết hay không?” Trong lòng Triệu Khách vẫn nghĩ đến việc của Heo mập.
Đối mặt với câu hỏi của Triệu Khách, người trung niên chỉ cười nhạt một tiếng, vung tay lên, một luồng lực lượng nhu hòa vô hình tách hai tên tăng nhân đang chiến đấu với Heo mập ra.
Hai tên tăng nhân thở dốc nặng nề, quay đầu nhìn, vội vàng đi tới chắp tay với người trung niên bên cạnh Triệu Khách: “Đa tạ trưởng lão.”
Nói xong, hai tăng nhân lại đứng sau lưng người trung niên.
Heo mập thấy đã sắp chặt đầu của hai tên trọc này xuống, không ngờ bị người ta quấy nhiễu, vẻ mặt căm tức đuổi theo.
“A, chạy rồi sao, lại đến đại chiến ba trăm hiệp với đại gia… Ô ô ô!”
Còn chưa nói hết câu, Heo mập đã bị Triệu Khách che miệng.
Trên trán Triệu Khách đổ mồ hôi hột, vẻ mặt lúng túng nhìn người trung niên.
“Đây là một bản Hóa Long kinh, nếu ngươi có thể tìm hiểu chắc chắn sẽ hóa giải được hoang mang trong lòng ngươi!”
Sau khi người trung niên nói xong lại đưa bản kinh thư cho Triệu Khách, quay người rời đi, trước khi đi vẫn không quên quay đầu nói với Triệu Khách: “Có duyên chúng ta sẽ gặp lại.”
Sau khi Triệu Khách đưa mắt nhìn vị trưởng lão kia rời đi, mới giật mình nhận ra trên người đã đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm mắng: “Đáng chết, hòa thượng không phải đều là đầu trọc sao?”
Ai có thể ngờ, trưởng lão mà hai tên hòa thượng kia nhắc đến lại là một người trung niên bù xù tóc dài xõa vai.
E rằng lúc đối phương đứng cạnh hắn lắc đầu tiếc hận, đã cố ý dựa vào vấn đề trên người Heo mập để dụ hắn rơi vào bẫy.
Nghĩ thông suốt các điểm mấu chốt trong đó, Triệu Khách lại nhìn bản Hóa Long kinh trong tay không khỏi cười khổ lắc đầu, cuối cùng hắn vẫn bị lừa.
“Đoàn trưởng? Ngươi rất quen với người kia sao?”
Heo mập còn chưa rõ ràng cho lắm dò hỏi, căn bản không biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào.
Thực lực của đối phương sâu không lường được, quan trọng nhất là thủ đoạn cũng không tầm thường.
Còn có bản Hóa Long kinh này…
Nhìn bản Hóa Long kinh trên tay, vẻ mặt Triệu Khách đau khổ, buồn bực nghĩ rốt cuộc nên xem hay không.
Xem đi, rõ ràng đối phương là Phật Bồ Tát không làm gì.
Trên đời này không có bữa cơm trưa miễn phí, đặc biệt là ở thời đại này vì Nguyên triều to lớn thống trị, lại không hủy bỏ tư tưởng và tông giáo của dân tộc khác, dẫn đến dưới tấm da hổ Nguyên triều to lớn này có ký sinh vô số Thần Ma quỷ quái.
Một lời dừng giết của Khâu Xử Cơ, khiến Toàn Chân giáo dương danh thiên hạ, trở thành huyền môn đứng đầu.
Điều này càng kích thích các giáo phái khác khát vọng đạt được sự công nhận của triều đình.
Hiện tại Phật Đạo tranh giành, trông như gió êm sóng lặng thật ra từng bước nguy hiểm, ngay lúc hắn đang nói lời mập mờ không muốn gia nhập bên nào trong hai bên Phật Đạo, đối phương lại cho hắn một bản Hóa Long kinh.
Không phải hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, trên thế giới này không có tình yêu không rõ lý do, cũng không có căm hận không rõ lý do.
Đối phương dùng cách rắc rối như vậy để lừa hắn, luôn khiến Triệu Khách cảm thấy hơi không đúng.
Nhìn bản Hóa Long kinh trên tay, Triệu Khách suy đi nghĩ lại, do dự có nên xem hay không.
“Đừng xem!”
Bên tai vang lên một tiếng quát, bóng đen lóe lên trước mặt, không biết Miêu Đạo Nhất nhảy ra từ chỗ nào lại cướp bản Hóa Long kinh trên tay Triệu Khách.
Hắn ta mở sách ra nhìn lướt qua, chỉ thấy trên mặt Miêu Đạo Nhất đầy vẻ lo lắng, lạnh nhạt nhìn thoáng qua phương hướng mà vị trưởng lão kia vừa rời đi, mắng: “Loại đồ vật mê hoặc lòng người này, tên trọc này sinh hài tử không có mắt!”
Heo mập đứng bên cạnh khóe miệng giật giật mấy cái, khẽ nói: “Hòa thượng vốn không sinh con.”
Nói xong lời này, Miêu Đạo Nhất hung ác lườm Heo mập một cái như đang trách Heo mập lắm miệng, chợt nói với Triệu Khách: “May là ngươi còn chưa xem, nếu không sẽ bị tên trọc này lừa.”
Lú Miêu Đạo Nhất nói chuyện đã vứt bỏ bản Hóa Long kinh trên tay.
Triệu Khách ngạc nhiên, hắn cũng không quan tâm quyển Hóa Long kinh kia, chỉ ngạc nhiên vì sao Miêu Đạo Nhất đột nhiên trở nên kích động như vậy.
Trong lòng hơi dao động, trên mặt lộ ra vẻ uất ức, trơ mắt nhìn Miêu Đạo Nhất vứt bỏ quyển Hóa Long kinh kia đi.
“Hừ, ngươi đừng bị lừa, cuốn kinh thư kia cũng không phải Hóa Long kinh gì đó, là Bồ Tát kinh quy thuận độ linh, chờ đến khi ngươi xem sẽ vô thức bị Phật pháp bên trong cảm hóa, sau đó biến thành một tên hòa thượng thật!”
Trong lòng Triệu Khách giật mình, quả nhiên tên hòa thượng này có vấn đề.