Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2183 - Chương 2183 - Hóa Ra Là Một Tên Đàn Bà (2)

Chương 2183 - Hóa ra là một tên đàn bà (2)
Chương 2183 - Hóa ra là một tên đàn bà (2)

Hắn đã thấy nhiều hộp đêm hào hoa, chưa từng thấy mấy cái hộp đêm xinh đẹp như thế, càng giống cửa hàng xoa bóp ở đầu đường.

Nhưng đối với người của thế giới này, nơi này chính là thiên thượng nhân gian.

“Đoàn trưởng!”

Lúc này, Ải Cước Hổ lôi kéo Triệu Khách, đôi mắt nhìn sang bên trái.

Ánh mắt Triệu Khách liếc qua, mấy bóng dáng ẩn nấp trong bụi cây lộ ra trong mắt Triệu Khách.

Những người này trốn trong bụi cây, tay cầm đao, nhắm hờ hai mắt như một hòn đá.

Trên người lại tản ra một luồng sát khí sắc bén, lúc cơn gió thổi qua bên cạnh bọn họ lập tức cảm thấy lạnh băng hơn nhiều.

Đều là cao thủ.

Sau khi Triệu Khách cẩn thận quan sát đã đưa ra kết luận, thực lực đám người này kém xa tiểu tướng Nguyên tộc bị Miêu Đạo Nhất một thương đóng đinh.

Tính toán ra, cũng chỉ có năng lực của người đưa thư hạ cấp, nhưng mấy người này lại có thể giữ được nhịp thở nhất trí đến kinh người, có thể tưởng tượng được sự phối hợp giữa đôi bên.

Đây chỉ là một góc của núi băng, Triệu Khách tin tưởng ở trong Mộc vương phủ rộng lớn như vậy, số lượng thị vệ ẩn nấp trong bóng tối như vậy không hề ít.

Cũng may còn có cao thủ thực lực không thể coi thường tọa trấn, ví dụ như người trung niên mặt đen râu dài lúc ban ngày.

Nếu có người muốn giết ra ngoài từ nơi này, dù là người dự bị cầm con tem hoàng kim trong tay chắc chắn cũng phải trả giá đắt.

Đây cũng là lý do vì sao trong nhắc nhở của nhiệm vụ chi nhánh lần này lại dùng bốn chữ an toàn thoát thân để hình dung sự nguy hiểm của nhiệm vụ lần này.

Đợi sau khi đi qua tiền thính, hồ sen cực lớn ở trong hậu viện xuất hiện trước mặt Triệu Khách.

Trước mặt Triệu Khách sáng ngời, chỉ thấy một bông hoa sen thủy tinh cực lớn rơi ở trên mặt hồ sen, vô số ngọn Lưu Ly đăng trong suốt treo ở phía trên.

“Thơm quá! Hít hít… Rượu này…”

Ải Cước Hổ nhếch mũi lên, mũi của tên này còn thính hơn cả chó.

Giọt nước chảy xuống từ trên cánh hoa sen thủy tinh cũng không phải suối nước, mà là rượu, rượu ngon thượng đẳng.

Nếu là ở tửu lâu, một bầu rượu này sẽ phải hao phí khẩu phần lương thực một năm của dân chúng tầm thường.

Rượu ngon như thế tưới xuống theo hoa sen, loại rượu này cũng phải chảy thẳng vào hồ nước mà là theo cái rãnh điêu khắc trên lá xanh phỉ thủy phía dưới hoa sen, chảy qua xung quanh bàn rượu, cuối cùng theo cơ quan đặc chế rót vào trong thùng rượu ở cạnh bàn rượu.

Điều này không khỏi khiến Triệu Khách ác ý suy nghĩ, nếu nhân lúc không ai chú ý ném một gói kịch độc vào bên trong, vậy sẽ có chuyện vui lớn.

Triệu Khách nghĩ tới đây, suy nghĩ không khỏi trở nên sinh động, nhưng suy đi nghĩ lại cuối cùng Triệu Khách vẫn từ bỏ kế hoạch này.

Tuy hắn có thể thông qua việc gia trì Đại bổ đương quy, biến dược vật trị liệu thành kịch độc có thể so sánh với độc dược.

Nhưng vấn đề là rượu trải qua loại tuần hoàn này, dược hiệu sẽ lập tức phân tán ra ngoài.

Cho dù tạo ra sự khó chịu nhưng cũng không có ý nghĩa gì với những cao thủ ở đây.

Nếu là độc vật đơn thuần cũng có thể thực hiện được, nhưng có thể bỏ độc chết mấy người chứ?

E rằng rượu còn chưa vào miệng đã bị người ta phát hiện ra, nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Khách vẫn từ bỏ kế hoạch này.

Hắn không làm việc không nắm chắc, huống chi đối với hắn mà nói, mục đích của hắn cũng không nằm ở chỗ này.

Loại chuyện bỏ độc này nghĩ thôi thì được, muốn thực hiện lại có quá nhiều vấn đề.

Làm không tốt không thành công độc chết một ai lại kéo cả bản thân vào, vậy coi như quá thất bại.

“Vị đại nhân này, mời ngài đi bên này.”

Nữ tỳ dẫn Triệu Khách đến một cái bàn không đáng chú ý ở cuối ao sen, góc này không lớn lắm, ngay cả ánh sáng cũng hơi ảm đạm.

Thấy thế, Triệu Khách không khỏi nhíu mày, liếc nhìn tỳ nữ: “Ta không thích vị trí này, đổi cho ta một chỗ sáng hơn đi.”

Nữ tỳ nghe vậy lập tức ngạc nhiên, dường như đây là lần đầu tiên bị một người ngoài dùng loại giọng điệu ra lệnh này nói chuyện với mình ở trong Mộc vương phủ.

Tam công tử tổ chức Lưu Ly đăng hội, người được đi vào đều là phúc khí, chứ đừng nói đến có một chỗ ngồi.

Vị trí của những đại nhân vật kia đã được quyết định xong từ trước.

Đám người bọn họ có thể cầm thiếp trong tay, nói cho cùng chỉ đến ngồi ké trong hội đèn lồng này mà thôi, lại có người dám chọn ba lấy bốn?

“Vương huynh!”

Triệu Khách đột nhiên nghe thấy có người gọi từ đằng xa, Triệu Khách chỉ nghe giọng đã biết là ai.

Ở nơi này, e rằng cũng chỉ có Miêu Đạo Nhất gọi hắn là Vương huynh.

Triệu Khách nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, đúng là Miêu Đạo Nhất.

Tên này đang ngồi ở vị trí gần đại điện nhất ngay bên ngoài đại điện, khác với lần gặp mặt trước đó, lúc này Miêu Đạo Nhất mặc đạo phục của Toàn Chân giáo.

Đạo bào màu trắng bện tơ tằm, ống tay áo rộng thùng thình thêu đường viên màu vàng, hai bên có một đôi câu ngọc một đen một trắng, nếu lúc chắp tay hai ống tay áo tương ứng sẽ là một bộ Âm Dương đồ.

Hắn ta còn đeo một cái ngư khấu, hai con cá đồng rất sống động.

Khỏi phải nói, cách ăn mặc này khiến Miêu Đạo Nhất có vẻ ngoài không quá kém trông rất đường hoàng, thật sự có mấy phần tiên phong.

Bình Luận (0)
Comment