Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2185 - Chương 2185 - Chơi Đập (2)

Chương 2185 - Chơi đập (2)
Chương 2185 - Chơi đập (2)

Người Hán có địa vị rất thấp kém ở Nguyên triều, người dân bình thường giết một người Hán, chỉ cần nộp lên một con lừa là được tha tội.

Nếu là người quyền quý như bọn họ, giết bao nhiêu cũng chỉ là một con số mà thôi.

Người Nam cũng là Hán tộc nhưng mệnh càng tiện hơn, vì người Nam là Hán tộc trong cảnh nội Nam Tống, sau này Nam Tống bị diệt mới chia thành người Nam, coi là cỏ rác trong đám dân đen.

“Người Hán? Thất phẩm?”

Xung quanh lập tức vang lên tiếng kêu loạn, ngay cả Miêu Đạo Nhất cũng hơi không chịu nổi ánh mắt quái dị do những sư huynh đệ khác nhìn sang, khiến da mặt Miêu Đạo Nhất đỏ hồng.

Dù nói như thế nào, phẩm cấp và thân phận của Triệu Khách không nên cao ngạo xuất hiện ở nơi này như thế.

Thậm chí có người kéo tay áo Miêu Đạo Nhất một cái, quay đầu nhìn lại là một vị sư huynh ngày thường có quan hệ khá tốt.

Lại nghe vị sư huynh này nói nhỏ: “Miêu sư đệ, sao ngươi lại kết giao với loại chó săn như thế này, về sau đừng lui tới nữa, sẽ làm hỏng thanh danh của Toàn Chân giáo ta.”

“Không phải, Vương…”

Ngay lúc Miêu Đạo Nhất đang luống cuống không có cách nào giải thích cho Triệu Khách, nhưng còn chưa nói hết câu, lại đột nhiên thấy mấy sư huynh đệ khác nhìn hắn ta với ánh mắt oán trách.

Trong chốc lát, trong lòng Miêu Đạo Nhất không khỏi lạnh lẽo, đột nhiên nhìn mấy vị sư huynh đệ này, cảm thấy những sư huynh đệ ngày thường luôn thân thiện lại trở nên vô xùng xa lạ.

Hắn ta cắn răng một cái, hừ lạnh: “Anh hùng không hỏi xuất thân, rơm cỏ châu chấu cũng có người tình nghĩa, đây không phải điều mà các sư huynh thường nói sao?”

“Nhưng hắn không phải rơm cỏ châu chấu, hắn là quan viên!”

Một người cười lạnh, đáp lại câu hỏi của Miêu Đạo Nhất.

Tất nhiên Triệu Khách cũng nghe thấy, quay lại gật đầu nói với Miêu Đạo Nhất vẫn đang giữ nụ cười: “Không sai, tại hạ chính là quan viên, lần này tới đây cũng vì được Tam công tử nâng đỡ, đặc biệt gửi thiếp mời ta đến!”

Nếu lúc này Tào vận đề đốc có mặt ở đây, nghe được lời nói này của Triệu Khách, e rằng cũng có lòng rút kiếm giết người.

Vẻ mặt những người khác cũng trở nên cổ quái, cẩn thận đưa mắt nhìn về phía Tam công tử đang ngồi trên thủ tọa.

Lại thấy ánh mắt Tam công tử đang đánh giá Triệu Khách, đồng thời khuôn mặt vị quản gia mặt đen râu dài đứng sau lưng cũng sắp biến thành màu gan heo, đứng ở nơi đó nắm đấm rung lên lạch cạch.

Hắn ta chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.

Vốn tưởng sau khi tiểu tử này nhận thiếp tới đây, cũng chỉ là loại người ngồi trong góc run lẩy bẩy, không dám thở mạnh.

Chờ sau khi tiệc rượu tan đi, cũng tiện bắt tiểu tử này lại nghiêm hình tra tấn, hỏi thăm việc liên quan đến Yên thành.

Lại không ngờ, Triệu Khách thật sự đã ăn gan báo, không, là mật sư tử, đứng trước mặt bao người còn dám lôi kéo tên tuổi Tam công tử, dát vàng lên mặt mình.

Triệu Khách nói xong cũng không để ý đến phản ứng của mọi người, ánh mắt nhìn về phía Tam Giới hòa thượng: “Tiền bối, yên trần từ biệt không ngờ lại có thể gặp được ở chỗ này, đúng là duyên phận, vãn bối đêm khuya khổ đọc quyển Hóa long kinh mà ngài để lại cho vãn bối, nhưng ta tài sơ học thiển thật sự xem không hiểu đã vứt đi.”

“Làm càn!”

Triệu Khách nói hết lời này, hai vị hộ pháp đứng sau lưng Tam Giới hòa thượng trợn mắt nhìn chằm chằm về phía Triệu Khách.

Nhưng Tam Giới lại không thèm để ý nữa, chỉ là có thâm ý khác nhìn về phía Triệu Khách, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nói vậy, trong lòng tiểu hữu có tìm được đáp án không?”

Tam Giới nói xong, ánh mắt nhìn về phía Miêu Đạo Nhất.

“Không, ta từng hỏi thăm vị Miêu đạo hữu này, đáng tiếc, sau khi hỏi han chẳng những không được giải đáp nghi ngờ trong lòng, ngược lại càng thêm hoang mang.”

Lời nói của Triệu Khách khiến Tam Giới hơi ngạc nhiên, chợt nụ cười càng thêm rực rỡ.

“Hoang mang, hoang mang gì, không bằng ngươi nói ra để bần đạo tham tường một hai.”

Giọng nói của người này không lớn, lại vô cùng trung khí hùng hậu, lúc nghe hắn ta nói khiến người ta không khỏi cảm nhận được một cảm giác áp lực như Thái Sơn áp đỉnh.

Nhưng Triệu Khách lại không quan tâm, loại cảm giác áp lực này không có bất kỳ ý nghĩa gì với hắn, Đại Hạ đỉnh hộ thân khiến hắn vững như bàn thạch.

Hắn ngẩng đầu nhìn sang, thấy người nói chuyện ngồi đối diện với Tam Giới hòa thượng, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, râu dài tóc đen, trên người mặt đạo bào, trên tay cầm một thanh phật trần.

Hắn ta ngồi ngay ngắn trước bàn, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng, tuy hiền hòa và thân thiết nhưng lại càng thêm mấy phần nghiêm khắc.

Ánh mắt Triệu Khách lóe lên, e rằng người trước mắt là đương kim chưởng giáo chân nhân Toàn Chân giáo, Lý Chí Thường.

Chính là vị nhân vật truyền kỳ này, cứ thế dẫn dắt Toàn Chân giáo đi đến kết cục tan tác.

Sau khi biết thân phận của đối phương, sắc mặt Triệu Khách như thường, trong lòng hơi suy nghĩ một chút lại cười nói: “Chỉ là người trẻ tuổi tự để tâm vào chuyện vụn vặt mà thôi, không dám làm phiền chân nhân chỉ điểm.”

Sau khi Lý Chí Thường nghe Triệu Khách nói xong lạnh lùng mỉm cười, sao hắn ta không nhận ra Triệu Khách đang có ý ứng phó hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment