Khiến sau khi Tiên cô lão thái bị cây mây đâm xuyên qua, ngược lại không chết mà vùng vẫy giãy chết.
Có lẽ đây là sai lầm lớn nhất của Phùng Ba, nếu không phải vì điều này, Triệu Khách đoán bây giờ người thắng cười nói cuối cùng là hắn ta.
Sau khi rút tem, Triệu Khách nằm trên giường ngủ một giấc, tuy không ngủ dễ chịu bằng bộ quan tài của mình, nhưng sau nhiều lần giãy giụa ở trong không gian khủng bố, Triệu Khách ngủ một giấc này vô cùng yên tâm.
Trong lúc ngủ mơ, Triệu Khách lại ngửi được hương thơm nhàn nhạt, mơ màng cảm thấy hình như trên cổ có thứ gì đó, sau khi vung tay qua bắt, tấm lụa đỏ tươi bị Triệu Khách bắt vào trên tay, bên trên còn mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Trong nháy mắt thấy lụa đỏ, đôi mắt Triệu Khách lập tức trợn tròn, lúc này nghe thấy bên tai có một tràng tiếng cười như chuông bạc, Triệu Khách quay phắt đầu lại, chỉ thấy một đôi môi đỏ áp sát vào mình, khoe ra răng nanh sắc bén trắng tinh, cắn một cái vào cổ họng hắn.
“A!”
Triệu Khách mở choàng mắt ra, đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường, nhìn lướt qua xung quanh mới phát hiện thì ra chỉ là một giấc mơ, nhìn căn phòng trống rỗng, Triệu Khách thở dài một hơn, ngón tay xoa huyệt thái dương của mình.
Sau khi thở phào, Triệu Khách tự mình lẩm bẩm: “Lại tự dọa mình sợ, đã rời khỏi không gian khủng bố, chẳng lẽ còn sợ nàng đuổi theo ra?”
Triệu Khách an ủi bản thân, đi vào phòng vệ sinh nhìn trong gương, ở trong gương từng sợi cơ bắp rõ ràng cùng tuyến nhân ngư ở bụng, tỉ lệ tinh xảo khiến người ta cảm giác như con báo, tràn đầy lực bạo phát.
Sau khi trải qua sự tẩm bổ của Thạch nhũ âm tinh, trên người Triệu Khách luôn có cảm giác tràn đầy sức sống, dù là động tác gì trông cũng gọn gàng, giàu sức mạnh hơn lúc trước.
Điều duy nhất khiến Triệu Khách cảm thấy khó chịu là, làn da của hắn trông quá trắng nõn nà, còn đẹp hơn da thịt của nữ nhân.
Nhìn bản thân ở trong gương, Triệu Khách lại thấy hơi may mắn, trước kia da hắn không được tốt lắm, lúc phát bệnh cuối cùng một nhân cách khác sẽ trang điểm cho hắn, thường nàng mới trang điểm được một lúc, lại bị một nhân cách khác đẩy ra.
Cho nên dẫn đến việc, có đôi khi hắn tỉnh lại, trên môi mới tô son môi được một nửa.
Nếu lúc ấy làn da của hắn trắng đẹp như hiện tại, có lẽ khi phát bệnh nhân cách nữ nhân đáng chết kia sẽ bớt được sức lực trang điểm, đội một bộ tóc giả, đổi quần áo nữ là có thể chạy ra ngoài.
Đến lúc đó chờ hắn tỉnh lại, có lẽ cũng không phải tình cảnh trên môi mới tô son môi được một nửa.
Cũng may bây giờ không biết vì nguyên nhân gì, bảy người này đã biến mất không thấy, thay vào đó là một Lôi Mẫu còn có chút tác dụng, miễn cưỡng chấp nhận được.
Thông qua tấm gương, hắn sờ dấu răng trên cổ mình một chút, nó vẫn đỏ hồng như trước, Triệu Khách xoa một lúc phát hiện dấu vết này như mọc ra ở trên da mình, làm thế nào cũng không biến mất được.
Nhắc đến cũng kỳ lạ, tuy sau khi hắn trở về hiện thực còn có thể cảm nhận được cơn đau rút xương xé rách tim phổi kia, nhưng sau khi bình tĩnh lại vết thương trên lưng hắn đã khôi phục hoàn toàn.
Cột sống bị rút ra đã hoàn chỉnh như lúc ban đầu, chỉ có dấu răng này vẫn được giữ lại.
“Coi như một bài học đi.”
Triệu Khách nhìn dấu răng này thấy hơi bất đắc dĩ, cũng coi như một sự cảnh báo, nhắc nhở sau này hắn phải luôn cẩn thận, đừng tưởng có thể quay về bất cứ lúc nào mà trở lên to gan như thế.
Không nói đến lần này gặp phải xác nữ trong quan tài đỏ kia, có thể để hắn hiểu được năng lực khủng bố khi suy nghĩ trì trệ.
Cho dù hắn có thể nói trở về, vẫn còn thời gian 0.5 giây hư hóa, thoạt nhìn thời gian 0.5 giây rất ngắn.
Nhưng nếu gặp được một cao thủ năng lực cường đại trong số người đưa thư, Triệu Khách không cảm thấy 0.5 giây này nhanh chóng đến mức nào.
Quay về trên giường, Triệu Khách nằm phịch xuống, lấy ra một cái hộp đen vuông vắn ở trong sách tem, cái hộp đen này là thứ hắn lấy được từ trong quan tài đỏ thẫm.
Cho đến bây giờ, Triệu Khách còn chưa rõ bên trong là cái gì, bởi vì căn bản không thể mở cái hộp này ra, không! Phải nói là, cái hộp này hoàn toàn không có khe hở, như một khối vật liệu gỗ hoàn chỉnh.
Mặc dù Triệu Khách biết đồ trong cái hộp này rất kinh người nhưng không thể mở hộp ra, Triệu Khách cũng không dám dùng sức mạnh, nằm trên giường mân mê gần nửa ngày, sau đó vẫn không thể bắt được trọng điểm.
Triệu Khách hơi buồn chán, lúc này Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lấy ra một tấm danh thiếp từ trong sách tem, gọi số điện thoại ở trên danh thiếp.
“Alo, chào ngài, nơi này là trang sức Hanh thị, xin hỏi ngài cần gì?”
“Ta tên Trần Tứ Hỉ, ta muốn tìm một người.”
Không cần Triệu Khách nói là tìm ai, nhân viên trực điện thoại ở đầu dây bên kia lập tức đồng ý, chưa bao lâu Triệu Khách đã được nối máy đến nơi khác, giọng một thanh niên nghe như mới hơn 20 tuổi vang lên trong điện thoại.
“Alo! Ngươi đã rút tem của ta, còn gọi điện thoại đến làm gì?”
“Không có gì, ta tò mò muốn hỏi viên Tạo Hóa Châu kia của ngươi có hiệu quả thế nào.”