Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2214 - Chương 2214 - Kinh Thiên Bí Văn

Chương 2214 - Kinh thiên bí văn
Chương 2214 - Kinh thiên bí văn

Ánh mắt Triệu Khách đánh giá hòa thượng này từ trên xuống dưới, nơi này không phải nơi khác mà là rừng sâu, cộng thêm cảm giác của hắn khi ở nơi này vượt xa bên ngoài gần gấp đôi.

Sao tên hòa thượng này lại có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng bọn họ chứ?

Nghĩ đến đây, Triệu Khách lập tức đưa mắt nhìn dưới chân hòa thượng, sau khi thấy đôi chân hòa thượng treo giữa không trung tâm thần lập tức nặng nề, một loại dự cảm không tốt đánh tới.

Miêu Đạo Nhất cẩn thận quan sát tên hòa thượng này một lát, không khỏi cười lạnh nói: “Hừ hừ, tuy Đạo gia ta tuổi trẻ nhưng đã sớm nghe nói Đại Giác thiền sư ở Khai Linh bảo tự qua đời từ lâu, nếu Đại Giác thiền sư còn sống tuổi tác ít nhất cũng phải một giáp, chẳng lẽ ngươi còn có thể cải lão hoàn đồng hay sao?”

Rốt cuộc Đại Giác thiền sư bao nhiêu tuổi?

Miêu Đạo Nhất không biết cụ thể nhưng có thể chắc chắn, ít nhất tuổi tác của Đại Giác hòa thượng này đã hơn 60 tuổi.

Tục truyền thời Nguyên sơ Khâu tổ đi tới Đại đô, gặp được một tên Phật đồng mười tuổi, Phật đồng và Khâu tổ biện luận Phật pháp lập tức trở thành một giai thoại.

Tên Phật đồng kia chính là Đại Giác hòa thượng sau này, có thể thấy tuổi tác của Đại Giác hòa thượng lớn đến mức nào.

Tên hòa thượng trước mắt trông mi thanh mục tú, khuôn mặt tái nhợt, đừng nói là nếp nhăn, ngay cả một cọng râu cũng không có.

Nói hắn ta chỉ là một tiểu tử hơn hai mươi tuổi cũng không đủ, sao có thể là Đại Giác hòa thượng, trừ khi cùng một pháp danh nhưng xác suất việc này thấp đến đáng thương.

“A di đà Phật, người xuất gia không nói dối, bần tăng đúng là Đại Giác, chỉ có điều thí chủ nhìn thấy ta chỉ là ta của quá khứ, không phải ta của hiện tại, cũng không phải ta của tương lai.”

Miêu Đạo Nhất bị tên hòa thượng này vòng vo đến choáng đầu, gãi đầu: “Quá khứ hiện tại tương lai cái gì, dù sao ngươi không phải Đại Giác hòa thượng.”

Đối mặt với thái độ nói bừa ngang ngược của Miêu Đạo Nhất, vị tăng nhân tự xưng là Đại Giác trước mặt lại mỉm cười, lúc cười rộ lên trông rất đẹp mắt.

Ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm về phía Triệu Khách.

“Phật học của các hạ không tầm thường khiến người ta kinh diễm, có thể chỉ giáo bần tăng một hai không.”

Triệu Khách bị ánh mắt hòa thượng nhìn sang, lông tơ trên dưới cả người không khỏi dựng đứng, ánh mắt hòa thượng này như kim châm chỗ nào cũng có.

Loại ánh mắt này giống như đúc ánh mắt Tam Giới hòa thượng lúc gặp được ở Yên thành, chỉ có điều so sánh ra ánh mắt Tam Giới hòa thượng lại ôn hòa hơn mấy phần.

Ánh mắt tên hòa thượng trước mặt lại đầy cảm giác xâm lược.

Ánh mắt này khiến trong lòng Triệu Khách bùng lên một ngọn lửa, cười lạnh nói: “Chỉ giáo thì không dám nhận, ngược lại chỗ ta còn có mấy nghi ngờ, kính xin đại sư giải đáp một chút.”

Hòa thượng nghe vậy nhếch đôi môi đỏ lên một độ cong vi diệu, bóng dáng lại chậm rãi bay lên không, như không có trọng lực nổi lơ lửng đến trước mặt Triệu Khách.

“Cứ nói đừng ngại.”

“Ngươi đã nói ngươi là Đại Giác hòa thượng, vậy Bồ Tát kinh do ngươi sáng tác ra!”

Ánh mắt Triệu Khách đón lấy ánh mắt hòa thượng, cũng sắc bén giống hệt vậy.

Hòa thượng không thèm quan tâm ánh mắt như dã thú của Triệu Khách, ngược lại dương dương đắc ý giới thiệu với Triệu Khách và Miêu Đạo Nhất.

“Quy thuận độ linh Bồ Tát kinh, toàn văn 1671 chữ, lấy Hoặc tâm chú làm cơ sở trộn lẫn Cảm hóa kinh làm vật trung gian, bần tăng dùng thời gian hai năm mới sáng tác thành.”

“Nhưng vì sao Vô Tướng thiền sư nói, sau khi sư phụ hắn viết xong Bồ Tát kinh lại viên tịch hả?” Người nói chuyện là Miêu Đạo Nhất.

Hắn ta thấy ngạc nhiên với tu vi của vị hòa thượng trước mặt, nhưng tuyệt đối không tin người trước mắt lại là Đại Giác hòa thượng.

“Viên tịch?”

Nào ngờ tên hòa thượng nghe vậy vẻ mặt hơi ngẩn ngơ, một lát sau lại cười to như đang nói với mình: “Thì ra là thế, viên tịch đúng là một cách tốt.”

Nói xong, tên hòa thượng quay đầu giải thích với Triệu Khách và Miêu Đạo Nhất: “Thật ra rất lâu trước đó đã viết xong Bồ Tát kinh, nhưng khi đó Mông Ca Hãn vừa trở thành Đại Hãn, cần Toàn Chân giáo để duy trì lòng dân, cho dù lấy ra cũng sẽ bị mai một nên vẫn giấu đi mà không phát, chờ đợi thời cơ mà thôi.”

Dường như tên hòa thượng lo lắng Triệu Khách và Miêu Đạo Nhất không tin, đầu ngón tay nặn ra một đóa Phật liên vàng rực, Phật liên vừa ra đã quét sạch vẻ âm u trong sơn cốc.

Phật quang chiếu xuống, bức tường đổ xung quanh được dựng lại như thời gian đảo ngược, chỉ trong giây lát đã cuốn lên một trận gió bão mãnh liệt.

Trong gió lốc, một tòa Phật tháp to lớn xuất hiện trước mặt Triệu Khách và Miêu Đạo Nhất, Phật tháp bảy tầng sáng chói như vàng, hơn ngàn ngọn Trường minh đăng chiếu sáng cả sơn cốc này.

“Nơi này đã từng là một thánh địa Mật Tông Tây Vực, ghi chép 128 môn tuyệt kỹ Mật Tông, trong đó bao gồm Cảm hóa kinh và Hoặc tâm chú.”

Hòa thượng đưa tay chỉ, Triệu Khách thấy Phạn văn trên vách tường trước mặt lấp lóe, dần chuyển hóa thành chữ Hán.

Đây là nguyên bản của Cảm hóa kinh và Hoặc tâm chú, nhưng lại không gọi là Cảm hóa kinh và Hoặc tâm chú, cả hai có một cái tên chung Mê tâm đại pháp.

“Bí pháp ma đạo, Mê tâm đại pháp!”

Bình Luận (0)
Comment