Hiển nhiên ác niệm Đại Giác trước mắt khó đối phó hơn rất nhiều, bởi vì cho đến bấy giờ sự hiểu biết của mọi người với tính chất của hắn ta vẫn là kiến thức nửa vời.
“Hắc hắc hắc, các ngươi biết thật nhiều.”
Ác niệm Đại Giác thấy thế trên mặt nở một nụ cười, đáng tiếc khuôn mặt của hắn ta đã vặn vẹo, cười rộ lên còn xấu hơn khóc.
Ác niệm Đại Giác ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, không biết tôn Phật Đà vốn lơ lửng ở sau núi đã biến mất từ lúc nào.
Lần lượt xuất hiện xung kích mãnh liệt, không chỉ tiêu hao thể lực của đám người Triệu Khách, còn lần lượt dày vò đám người Vô Tướng thiền sư.
Sắc mặt hai người Thanh Chính, Thanh Độn trắng bệch, đã sắp tới lúc đèn cạn dầu.
Hai vị trưởng lão còn như thế, đám tăng nhân Vô Tướng khác càng không tốt hơn là bao.
Sự áp chế của trận pháp đã suy yếu đến cực điểm, dường như ác niệm Đại Giác cũng không định tiếp tục lằng nhằng với đám người Triệu Khách nữa.
“Hôm nay chơi rất vui vẻ, nếu lần sau gặp mặt có lẽ chúng ta có thể ngồi cùng một chỗ uống chút trà, tâm sự.”
“Ngươi cảm thấy ngươi có thể đi được sao?”
Triệu Khách gọi ra Đại Hạ đỉnh, lần này tiêu hao của đoàn đội bọn họ tuyệt đối không phải một con số nhỏ, dù là viên Siêu năng bảo thạch kia hay điểm bưu điện tiêu hao.
Đã phải trả giá đắt như vậy, Triệu Khách không cam tâm để hắn ta rời đi.
Đối mặt với thái độ không định thả mình rời đi của Triệu Khách, ác niệm Đại Giác không hề nổi nóng ngược lại thoải mái cười ha hả.
Hắn ta thừa nhận, đoàn người trước mắt nếu một chọi một thì không ai có thể làm gì được hắn ta.
Nhưng hết lần này đến lần khác đám người này cùng tiến lên, phối hợp với nhau khiến hắn ta khó mà chống đỡ.
Đặc biệt là đại hán đeo bao tay kia, tạo nghệ võ đạo đã đến trình độ đỉnh phong đương thời, tuy hắn ta tinh thông tuyệt học Ma giáo cũng không phải đối thủ của hắn.
Dù là như thế ác niệm Đại Giác cũng không thèm quan tâm chút nào, ngón tay gãi mũi của mình nói: “Các ngươi muốn giết ta?”
Triệu Khách cau mày, ánh mắt nhìn về phía Heo mập.
Nhưng Heo mập cũng bất đắc dĩ lắc đầu, nói nhỏ: “Không giết được, chúng ta đã thử hết mọi cách có thể thử, nhưng tên này có bị băm thành thịt nhão cũng sẽ nhanh chóng khôi phục, hiện tại chúng ta cũng chỉ còn một cách để thực hiện.”
Vương Ma Tử đứng bên cạnh Heo mập, nhét phần ruột đã chảy ra ngoài vào trong bụng mình, nghe vậy cau mày nói: “Cách gì?”
“Chờ!”
Bàn tay Heo mập giấu ở sau lưng, một đoàn vận khí màu xanh nhạt bị hắn ta nắm trên tay.
“Ha ha ha ha, không giết được bần tăng, vậy bần tăng không phụng bồi nữa.”
Ác niệm Đại Giác thấy đám người Triệu Khách không nói thêm gì nữa, không khỏi khoa trương đắc ý cười ha hả.
Trong lúc cười to lại thấy một đạo kiếm mang màu đỏ xiêu vẹo bay lên trời từ trong một vực sâu, cẩn thận nhìn lại thấy người trên phi kiếm là tiểu đạo sĩ vừa rời đi, Miêu Đạo Nhất.
Thấy thế, ác niệm Đại Giác không khỏi lắc đầu tiếc hận nói: “Đáng tiếc, năm đó Khâu Xử Cơ là nhân vật bậc nào, vô cùng mạnh mẽ, độc bộ thiên hạ, nhưng đệ tử môn hạ càng ngày càng vô dụng, ngay cả Ngự kiếm thuật cũng…”
Ác niệm Đại Giác nhắc đến năm đó, bản thân hăng hái lấy tuổi tác nhược quán luận đạo với Khâu Xử Cơ.
Tuy chỉ dăm ba câu đã bị Khâu Xử Cơ hỏi khó, nhưng nhắc đến năm đó vẫn khiến Đại Giác cảm thấy kiêu ngạo.
Có thể thấy ở trong lòng ác niệm Đại Giác có sự sùng bái cực cao với Khâu Xử Cơ.
Lúc này nhìn Toàn Chân giáo nhanh chóng tàn lụi tan tác, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy tiếc hận vì Khâu Xử Cơ.
Nhưng ác niệm Đại Giác còn chưa nói xong câu cảm thán kia, đôi mắt cực kỳ không đối xứng kia lại khóa chặt vào trên tay Miêu Đạo Nhất, hét to: “Tên trộm!!”
Nói xong lời này, ác niệm Đại Giác nổi trận lôi đình hóa thành một luồng khói đen vọt tới, thẳng đến Miêu Đạo Nhất ở giữa không trung.
“Ma Tử!”
Ác niệm Đại Giác trước mắt đột nhiên thay đổi vẻ ung dung vừa rồi, đứa ngốc cũng có thể nhận ra vấn đề, lúc Triệu Khách gọi Vương Ma Tử đã đồng thời huy động Nhiếp nguyên thủ.
Một đôi tay vàng rực chụp vào cùng một chỗ, bị Vương Ma Tử giẫm lên một cái, chợt hai tay nâng lên.
Cơ bắp trên hai chân Vương Ma Tử kéo căng, trong nháy mắt dùng sức nhảy lên, lực lượng khổng lồ khiến Nhiếp nguyên thủ do Triệu Khách gọi ra ầm vang vỡ nát.
“Phù…”
Sóng khí khủng bố bao phủ mặt đất xung quanh, trong chốc lát bóng dáng Vương Ma Tử như côn bằng xông lên trời.
Hắn ta vô cùng lãnh khốc, tay phải cách không một trảo lập tức rút sạch không khí xung quanh ác niệm Đại Giác, thân thể lơ lửng không có chỗ tiếp sức bị dừng lại giữa không trung.
“Cút ngay!”
Bóng dáng bị treo cứng giữa không trung, ác niệm Đại Giác không còn vẻ ung dung không vội vừa rồi, nôn nóng tức giận chửi mắng Vương Ma Tử.
Bóng dáng ngã nhào ở giữa không trung, hai chân hung hăng đạp vào ngực Vương Ma Tử.
Nhưng tốc độ của Vương Ma Tử lại càng nhanh hơn, tay trái một phát xuyên qua nửa bên lồng ngực của ác niệm Đại Giác, lực lượng kinh khủng thật sự cường đại đến không thể địch nổi.
Thậm chí trải qua trận này, trong Quỷ thị đã có người đổi mới một phần bảng danh sách, xếp Vương Ma Tử vào hạng nhất người đưa thư hệ cận chiến.