Xem trước có người nào đấu giá hay không, nếu có hắn sẽ từ bỏ, dù sao đây chỉ là một tưởng tượng, chưa chắc đã có thể thành công.
Triệu Khách móc ra tẩu thuốc từ trong sách tem, vo sợi thuốc, nhẹ nhàng nhét sợi thuốc vào trong ống thuốc, ngồi ở trên ghế bên cạnh hút thuốc.
Đây là một nhóm tem được bán ra cả bộ, hiển nhiên đã hấp dẫn rất nhiều người, đặc biệt là con tem “Hổ thuẫn” này có sức hấp dẫn cực lớn với bất kỳ một cao thủ cận chiến gì, đây là một con tem hoàn toàn có thể coi là nòng cốt, thậm chí giá trị còn cao hơn “Thái Sơn thạch” bị mình bán tháo vào lần trước.
So sánh ra, con tem khác có vẻ ảm đạm phai mờ, dù là Nhật giáp cũng tốt, hay các con tem khác cũng được, sau khi cùng bị bán tháo chẳng những không tăng giá cả, ngược lại dẫn đến việc giá cả còn lâu mới đạt được hiệu quả dự tính.
Vốn Triệu Khách còn muốn ném con tem “Bạch tiên” trên tay ra ngoài, dù sao hắn cũng dốt đặc cắn mai với trận pháp, giữ lại cũng không có tác dụng gì.
Nhưng thấy Hổ thuẫn xuất hiện, chắc chắn sẽ khiến những đoàn đội đó móc sạch của cải ra để tranh đoạt, hắn bán tháo con tem ngay lúc này, e rằng giá cả không đạt được trình độ khiến hắn hài lòng.
“Huynh đệ!”
Lúc này, một đoàn bóng đen bay đến bên cạnh Triệu Khách, nghe giọng là một nam nhân, chỉ thấy hắn ta ngồi xổm bên cạnh Triệu Khách, làm như quen thuộc lắm đến bên cạnh Triệu Khách, nói: “Thuốc lá sợi không tệ, chia cho thử chút đi.”
Người này nói xong lấy ra một tẩu thuốc phiện còn dài hơn tẩu thuốc trên tay Triệu Khách một chút, cả tẩu thuốc làm bằng gỗ tử đàn, ống thuốc bằng đá cẩm thạch.
Thoạt nhìn tẩu thuốc rất phổ thông, nhưng Triệu Khách cẩn thận nhìn cảm thấy tài liệu tẩu thuốc này khá quen, hình như là Âm trầm mộc.
Nhớ kỹ hũ tro cốt rút ra con tem cũng là loại vật liệu gỗ này.
Hiếm khi nào gặp được người đưa thư cũng là kẻ nghiện thuốc, Triệu Khách chia một ít thuốc lá sợi cho hắn ta, cũng không nhiều vì hắn không còn bao nhiêu thuốc lá sợi loại này, đều là hàng tồn của Trần Tứ Hỉ.
“Cảm cảm, cảm cảm ơn đại huynh đệ.”
Có thể nhận ra người này cũng là một kẻ nghiện thuốc, nhận lấy thuốc lá sợi rất cẩn thận nhét vào trong ống thuốc.
Triệu Khách híp mắt đứng bên cạnh nhìn, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Chỉ thấy hành động của người này thật sự thuần thục hơn hắn rất nhiều, phần dưới thuốc lá sợi được lót chắc chắn, phần thuốc lá sợi ở bên trên thì khá xốp, châm lửa nhẹ nhàng hơ ở phía dưới ống thuốc, lại đốt phía trên thuốc lá sợi một chút, nhắm mắt hút một hơi.
“Khụ khụ khụ!! Đủ… Đủ thơm!”
Mùi hương cay độc bá đạo khiến đối phương không nắm bắt được ngay từ đầu, sặc đến mức chảy ra nước mắt, Triệu Khách thấy thế cong môi mỉm cười, hình như thấy được dáng vẻ lần đầu tiên hắn hút thuốc cũng chật vật như thế.
Nếu không phải lúc ấy chuyển vị giác và khứu giác của mình cho Lôi Mẫu, có lẽ lúc ấy hắn cũng bị lộ tẩy rồi.
Khác với Triệu Khách chưa từng hút thuốc lá sợi, nhưng thuốc lá sợi của Trần Tứ Hỉ thật sự có hương vị rất bá đạo, người bình thường hút vào thường bị sặc rất ghê vào lần hút đầu tiên, hơn nữa đặc biệt khó chịu.
Lúc ấy Triệu Khách cũng thiếu chút nữa không chịu nổi, nhưng người hút quen rồi sẽ cảm thấy trong làn khói này mang theo một loại cảm giác rất đặc biệt.
Một loại mùi khói lửa không diễn tả được, không phải là hương vị của thuốc lá kia.
Làm một cách ví von không thích hợp, hút thuốc lá như ăn đồ ăn nhanh, có thể nhét đầy dạ dày nhưng không có hương vị gì.
Hút tẩu thuốc lại như ăn điểm tâm, không phải hút bằng lửa lạnh, phải dùng lửa đốt từ từ, trong ống thuốc sẽ có từng đốm lửa nhỏ.
Nếm thử mùi hương được đốt từ từ này từng chút một, có tắt lửa cũng đừng sợ, thổi hai cái sẽ đốt lại một lần nữa giống như lửa than.
Triệu Khách thích hút tẩu, trong này có một thứ rất giống với nấu ăn, đều có cảm giác chậm mà tốt, có thể nếm trải được cảm giác cuộc sống.
Chỉ thấy bóng đen ngồi ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn những con tem trên đỉnh đầu không ngừng cạnh tranh tăng giá, một tay cầm tẩu thuốc thỉnh thoảng chậm rãi hút một hơi.
So sánh với những người đang cạnh tranh khá dữ dội ở xung quanh, hai người này như ngư ông ngồi vững vàng bên bờ sông, có một cảm giác đặc biệt.
Hiện tại giá cả “Hổ thuẫn” một đường tăng vọt, đã vượt qua giá cả tấm “Thái Sơn thạch” bị hắn bán tháo trước đó, thấy mấy đoàn đội như đã giết đỏ cả mắt.
Đến mức việc cạnh tranh mấy con tem khác đã có vẻ không có ý nghĩa, giá cả “Nhật giáp” đã tăng đến trình độ 30 điểm bưu điện, nếu vào ngày thường cũng là giá cả cực cao.
Nhưng vào lúc này lại không khiến người ta chú ý quá nhiều, về phần con tem “Đồ phu chi hạp” này lại có thể hình dung là hơi thê thảm.
Sau khi Triệu Khách kéo giá cả đấu giá lên đến 10 điểm bưu điện, gần như không ai chú ý đến, thời gian tăng giá qua quá lâu, đã bị Triệu Khách bỏ vào trong túi rồi.
Thấy giá cả đấu giá “Nhật giáp” vẫn đang tăng lên không nóng không lạnh, Triệu Khách nhẹ nhàng gõ tẩu thuốc, trực tiếp tăng giá cả lên 40 điểm bưu điện.