Triệu Khách cau chặt lông mày, cuối cùng vẫn chậm rãi xoay người, dự định nghĩ cách khác.
Nhưng Triệu Khách vừa xoay người, Lôi Mẫu đột nhiên hơi nâng cao thính giác của Triệu Khách, trong khoảng thời gian này Lôi Mẫu thử rồi lại thử, dưới tình huống không kích thích đến Triệu Khách, cố hết sức khai phá thính giác của Triệu Khách.
Tuy thời gian kéo dài không lâu nhưng cũng coi như có chút tiến bộ, cho nên dù tên mập nói rất nhỏ nhưng Triệu Khách vẫn nghe rõ ràng.
“Đã nói trước nam hài 5 vạn, thiếu một xu cũng không được, nhà ngươi có lấy hay không, không lấy ta bán cho người khác.”
Nghe được câu này, Triệu Khách dừng bước, trên mặt bao phủ một lớp sương lạnh, chậm rãi xoay người đi ra ngoài cửa.
Tên mập nhỏ giọng nói xong, lúc xoay chìa khóa phòng đang định mở cửa đi vào, bả vai đột nhiên nặng nề như có người đang vỗ vai mình.
Cái vỗ này khiến tên mập lập tức giật mình, vội vàng quay lại nhìn, chỉ thấy một đôi mắt lóe ra tia sáng tối tăm lạnh nhạt nhìn chằm chằm hắn ta.
“Rắc rắc…”
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng ra sức nhấm nuốt khiến người nghe không rét mà run.
Triệu Khách nằm nghỉ trên ghế sofa, một tay vuốt ve Phật châu, trên tay kia cầm một quả cầu sinh mệnh mới tinh.
Đừng thấy tên mập kia kích cỡ một mét tám, nhưng quả cầu sinh mệnh do Phệ hồn rút ra lại nhỏ hơn những cái trước đó một chút, nhìn cũng là con ma chết sớm.
Quả cầu sinh mệnh này có hiệu quả không khác thuốc khôi phục nhanh chóng là bao, nhưng đừng tưởng đây là chuyện tốt.
Dù sao rút ra một lần phải tiêu hao 1 điểm bưu điện, nếu không phải cần thiết, Triệu Khách chuẩn bị hai cái là đủ rồi, không cần có quá nhiều.
Thỉnh thoảng Đồ phu chi hạp phát ra tiếng răng nhai xương sườn, ăn rất vui vẻ.
Nhưng rõ ràng dự đoán của Triệu Khách vẫn hơi sớm.
Trước sau chưa đầy năm phút, trong chớp mắt đã bị Đồ phu chi hạp ăn sạch sẽ không còn một mảnh.
“Đói!”
Sau khi Đồ phu chi hạp ăn sạch sẽ một đống thịt lớn như vậy, lại còn liếm láp mặt hô đói với Triệu Khách.
Thấy thế, Triệu Khách đạp một trân vào sau gáy nó, mắng chửi: “Ngươi đừng gọi là Đồ phu chi hạp nữa, ta thấy ngươi nên đổi tên là Thao Thiết, là thùng cơm.”
Ba bộ xác chết cộng lại ít nhất cũng phải 400 cân, còn nặng hơn một con heo mập.
Làm một bữa tiệc toàn heo đủ cho mười tráng hán ăn cả một ngày, con hàng này ăn vài phút đã xong, còn dám nói đói.
Sau khi bị Triệu Khách đá cho một cái, Triệu Khách phát hiện trên đôi mắt Đồ phu chi hạp lại lộ ra biểu cảm của con người, cũng không kêu đói bụng nữa chỉ tội nghiệp nhìn chằm chằm Triệu Khách.
Chẳng lẽ con hàng này còn có tư duy?
Thấy thế, Triệu Khách không tiếp tục đá nữa, chỉ nói: “Mô phỏng một thân thể cho ta đi.”
Triệu Khách nói xong đặt tay lên Đồ phu chi hạp, nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu vẽ phác thảo ra dáng vẻ của bản thân.
Mỗi một chi tiết nhỏ, đường nét khuôn mặt, lông mày, thậm chí ngay cả thần thái cũng bị Triệu Khách khắc họa rõ ràng.
“Ong!”
Lúc này Đồ phu chi hạp chậm rãi mở ra, phun ra ngoài một bộ thân thể toàn thân đỏ hồng.
Triệu Khách cẩn thận nhìn, chỉ thấy bộ thân thể trước mắt giống hắn như đúc, chỉ có một ít điểm nhỏ xíu hơi khác biệt, nhưng nếu không phải người rất quen thuộc với Triệu Khách, không nhìn kỹ căn bản không phát hiện những chi tiết này.
Triệu Khách vươn tay cẩn thận lục lọi trên thân thể trước mắt, có thể sờ được xương cốt dưới da thịt, gần như không khác người thường.
“Phân liệt!”
Tâm niệm vừa động, tinh thần Triệu Khách khẽ dao động rất nhỏ, chỉ thấy một đoàn bóng đen xuất hiện trong lòng bàn tay của mình.
“Lôi Mẫu!”
Triệu Khách thử gọi Lôi Mẫu, sau khi phát hiện trong đầu không có tiếng đáp lại của Lôi Mẫu, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Thật sự tách ra rồi!”
Tuy Lôi Mẫu này khác với bảy tên kia cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, còn có thể tạm thời tăng thính giác của mình.
Nhìn từ biểu hiện vừa rồi, Lôi Mẫu tăng lên một hạng mục thính giác của mình, thật sự tốt hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Dù là thời gian duy trì khá ngắn nhưng theo thời gian trôi qua, tin tưởng những điều này không phải vấn đề.
Thế nhưng dù là như vậy, Triệu Khách vẫn không muốn để Lôi Mẫu ở lại trong đầu mình.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn không rõ rốt cuộc Lôi Mẫu này có lai lịch gì?
Bảy nhân cách khốn kiếp kia, ngoại trừ lười biếng và nổi điên, người sau còn xảo trá hơn người trước.
Bọn họ tốn hết công sức, không tiếc để bàn thân hoàn toàn biến mất cũng làm ra một kẻ quái thai như Lôi Mẫu, nói bọn họ có ý tốt? Có quỷ mới tin.
Triệu Khách thử rót đoàn sương đen ở trong lòng bàn tay vào trong thân thể đỏ hồng ở trước mắt, nhưng ngay lúc này chỉ nghe bên tai vang lên một tiếng nhắc nhở.
“Năng lực Phân hồn của tem đặc thù ‘Phân liệt’ không thể sử dụng với xác chết hoàn toàn không có sinh khí.”
“Sinh khí?”
Triệu Khách hơi ngạc nhiên rồi lập tức thấy thất vọng, thì ra muốn chia ra một phần hồn phách ra ngoài, xác chết nhất định phải là tươi mới nhất, bởi vì chỉ có như vậy, trên thân thể mới còn giữ lại chút sinh khí, tiếp dẫn hồn phách phân liệt vào trong thân thể.