Nếu Bách Đằng bị Triệu Khách khống chế hoặc bị Triệu Khách thay mận đổi đào, có lẽ không cách nào ảnh hưởng đến chiều hướng phát triển, nhưng lại có thể sắp xếp những tông giáo nhỏ bé như bọn họ ở vị trí bất lợi.
Thậm chí trở thành pháo hôi trong tranh đấu Phật Đạo.
“Đáng chết!”
Sắc mặt Trương Bằng lúc sáng lúc tối, Miêu Đạo Nhất bên cạnh thấy vậy nặng nề nói: “Đạo hữu, việc liên quan đến tồn vong, tuyệt đối không thể qua loa, hay là chúng ta đi báo quan!”
“Báo quan!”
Vẻ mặt Trương Bằng trở nên cổ quái, xem ra Miêu Đạo Nhất muốn thoát thân, không muốn tham gia vào vũng nước đục lần này.
Đôi mắt Trương Bằng linh lợi đảo quanh, cười lạnh nói: “Báo quan phủ, quan phủ chưa chắc dám tra cũng không có năng lực này, đến lúc đó biết đâu còn cảm thấy ngươi vu oan quan viên, chắc chắn không cho ngươi quả ngon để ăn.”
“Điều này…”
Miêu Đạo Nhất hoang mang lo sợ, không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể đưa ánh mắt hy vọng về phía Trương Bằng.
“Đi, nhân lúc tên này chưa đứng vững chân, chúng ta vạch trần hắn ngay trước mặt, nếu làm vậy biết đâu còn có thể lấy được sự biết ơn của Tông Nhân phủ.”
Tất nhiên Trương Bằng cũng không nói lời còn lại ra khỏi miệng, một khi chuyện này bị vạch trần, e rằng Triệu Khách sẽ phải đối mặt với sự đuổi giết của toàn bộ Nguyên triều.
Đánh giết tôn thất tử tôn, chỉ với tội trạng này cũng đủ khiến sau này Triệu Khách vĩnh viễn không vươn mình được.
“Nhưng… Làm vậy không tốt đâu, chúng ta không có chứng cứ, trừ khi…”
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Miêu Đạo Nhất, Trương Bằng vặn hỏi: “Trừ khi cái gì??”
“Trừ khi ngươi lấy được một giọt máu đầu tim của hắn, Toàn Chân giáo ta có một môn bí thuật có thể dùng máu làm chú, khiến tên Bách Đằng công tử giả mạo kia lộ ra nguyên hình.”
“Còn có kỳ thuật thế này!”
“Đương nhiên!”
Vẻ mặt Miêu Đạo Nhất kiên định gật đầu nói.
Trương Bằng suy nghĩ một chút, kết hợp với nhiệm vụ mà sách tem của mình vừa nhắc nhở, có lẽ đây cũng là cơ hội liên thủ của Toàn Chân giáo và Vu Độc giáo.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Bằng không nghi ngờ điều gì, gật đầu nói: “Chuyện này giao cho ta.”
Nói xong, Trương Bằng đứng lên lôi kéo Miêu Đạo Nhất vội vã chạy về phòng.
Lúc này trong thích đường, hai người Triệu Khách và Bách Đằng nâng chén rượu, dáng vẻ vừa cười vừa nói.
Bách Đằng đột nhiên cảm thấy vị Vương lưu thủ trước mặt cũng khá thú vị, ít nhất trên mặt tìm tòi nghiên cứu chuyện trăng hoa có rất nhiều kỳ chiêu chưa từng nghe thấy, khiến vị quý công tử Bách Đằng này ngạc nhiên như gặp người trời.
Cái gì ba tiến một dừng, sáu nông một sâu, loại kỳ chiêu dị thuật thế này khiến cả đám người nghe mặt đỏ đến mang tai.
“Ôi, tên này, đúng là… Phẩm hạnh bại hoại!”
Đệ tử Toàn Chân giáo có người tiến lên trước, sau khi nghe được hai câu đã đỏ mặt tránh ra xa, dáng vẻ đau lòng nhức óc, cảm giác khinh bỉ Triệu Khách sâu sắc.
Những quý công tử thường xuyên đến thanh lâu nghe được Triệu Khách nói chuyện, đột nhiên cảm thấy mình thật sự là một con chim non.
Từng người âm thầm giơ ngón tay cái với Triệu Khách, tuy khinh bỉ nhân phẩm của Triệu Khách, lại khâm phục giường phẩm của Triệu Khách, thầm nói: “Chẳng trách Tam công tử lại coi trọng người này, hóa ra còn có công phu như vậy!!”
Thậm chí một số người đã coi Triệu Khách giống như bọn họ, không ngừng mời rượu Triệu Khách, cảm thấy chắc chắn phải lôi kéo Triệu Khách vào giới của mình.
Lúc Triệu Khách cho thấy mình còn có một môn bí thuật, ngay cả Tam công tử cũng khâm phục dưới chiêu thức này.
Ánh mắt cả đám người trở nên nóng bỏng, Triệu Khách thì mỉm cười thần bí, mặc cho mọi người hỏi thế nào cũng không trả lời.
Hắn chỉ khẽ nói với Bách Đằng: “Đợi yến hội giải tán, ta có thể tự mình truyền thụ cho Bách huynh.”
“Thật!”
Hai con ngươi Bách Đằng tỏa sáng, tuy lần này hắn ta sắp nghênh thú một công chúa, nhưng phò mã cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Vị công chúa này cũng không phải người bình thường, là đại nữ của Vương thúc được Thái hậu nuông chiều, tính cách rất nóng nảy.
Nếu mình có thể như Vương lưu thủ, còn sợ không hàng phục được nàng sao?
“Ha ha ha, đương nhiên là thật, chúng ta là hảo nam nhi tất nhiên phải sàng thượng bát diện uy phong sát khí phiêu, cầm vương huy hãn hiển công lao, thất mã đan thương xuất trọng vi, anh phong duệ khí nữ đảm hàn.”
“Thơ hay!”
Cả đám nghe thơ này cũng bất ngờ, trước mắt như hiện ra hình ảnh Triệu Khách ở trên giường phượng của Tam công tử, phong thái như chiến thần bất bại, mỗi người cảm thấy cả người huyết khí sôi trào.
Càng thêm kính nể cúi rạp đầu xuống đất với Triệu Khách.
Triệu Khách mỉm cười, ánh mắt đảo qua xung quanh, đúng lúc thấy Trương Bằng và Miêu Đạo Nhất đi vào thính đường.
Thấy thế, Triệu Khách nhẹ ho hai tiếng, nhắc nhở Bách Đằng: “Bách Đằng công tử, thời gian cũng không còn nhiều lắm.”
Giọng Triệu Khách không lớn lại hùng hậu mạnh mẽ, mọi người nghe rất rõ ràng cũng hiểu Triệu Khách đang muốn truyền thụ bí thuật cho Bách Đằng, mờ ám bật cười với Bách Đằng.
Bách Đằng bị những người bạn xấu này nhìn đến da mặt đỏ hồng, hơi thẹn quá hóa giận vẫy tay: “Đi đi đi, xéo đi, cút nhanh, giải tán đi.”