Nhưng Cát Mã Bạt Hi tuyệt đối không tin Triệu Chí Kính sẽ có can đảm và tài đức này, dám mạo hiểm khả năng ăn cả ngã về không to lớn này.
Huống hồ, trong trụ sở Phật môn cũng có cao tăng trấn thủ, một khi có gió thổi cỏ lay sẽ phát ra tín hiệu cầu viện trước tiên, không có khả năng kéo dài tới bây giờ.
Hơn nữa lực lượng tà ác này cũng hoàn toàn khác với Toàn Chân giáo.
Vừa nghĩ đến đây, cho dù Cát Mã Bạt Hi có danh xưng Phật sống, cũng lần đầu tiên cảm thấy trong lòng hoảng loạn.
Nhanh chóng tán đi Phật quang trên bầu trời, vốn là một trận tiến công xâm lược thanh thế thật lớn, lúc này lại vội vàng kết thúc như thế.
“Phật môn xảy ra vấn đề lớn!”
Thông qua sự giám sát của phân thân, Triệu Khách phía trên cứ điểm không xa lập tức nhăn may, không rõ rốt cuộc Phật môn đã xảy ra chuyện gì nhưng có thể chắc chắn dường như chuyện này nằm ngoài dự đoán của Phật môn.
Vốn chuyện này phải là một một chuyện rất tốt với hắn, dù Phật môn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đều trong lúc vô hình tiêu hao lực lượng của Phật môn.
Đều có thể tranh thủ lợi ích cực lớn cho hắn, thậm chí là toàn bộ Tát Mãn giáo.
Chỉ cần trận tranh đấu Phật Đạo này biến thành một trận giằng co, vậy địa vị của toàn bộ Tát Mãn giáo sẽ dần nổi bật lên từng chút một, vậy coi như hắn đã đạt được mục đích.
Về phần tranh đấu Phật Đạo, Triệu Khách cảm thấy Tát Mãn giáo không cần phải tham gia vào.
Yêu cầu của Triệu Mẫn và Đại Tát Mãn là để bên trên chú ý đến Tát Mãn giáo một lần nữa, đòi lại địa vị và lợi ích vốn nên thuộc về tông giáo nguyên thủy bọn họ, chứ không phải bị Phật, Đạo thay thế.
“Ồ!”
Lúc này, Đại Tát Mãn nằm bên cạnh uống rượu đột nhiên ngồi dậy, đưa tay lấy ra cây tổ cốt sáng long lanh như bạch ngọc kia.
Trên tổ cốt lóe ra ánh huỳnh quang dồn dập, sau khi thấy ánh huỳnh quang dồn dập trên tổ cốt, Đại Tát Mãn vốn còn mang theo chút men say lập tức tỉnh táo hơn nhiều, ngạc nhiên nói: “Tổ cốt đang cảnh cáo chúng ta!”
Triệu Khách ngồi bên cạnh ánh mắt đã sớm nhìn chằm chằm vào cây xương này, trong lòng đang tính toán hắn nên tìm lý do như thế nào, mới có thể lừa gạt được cây xương này… A, không đúng, là kế thừa trong tay.
Nghe được tiếng kêu lên của Đại Tát Mãn, Triệu Khách lập tức ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Đại Tát Mãn.
“Nhiều năm qua tổ cốt rất ít xuất hiện tình huống này, nhưng mỗi lần xuất hiện đều tỏ rõ có nguy hại cực lớn, ngươi cẩn thận một chút, ta phải đi vào mật thất tiến hành thông linh, xác định rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tuy Tát Mãn giáo nguyên thủy nhưng không có nghĩa bọn họ lạc hậu, không có tài xem bói cường đại nhưng lại có tài thông linh không kém.
Dựa vào sự trợ giúp của tổ cốt đủ khiến Đại Tát Mãn thấy rất nhiều thứ, chỉ là thông linh rất rắc rối, hắn ta cần thời gian đi chuẩn bị, sau khi Đại Tát Mãn dặn dò Triệu Khách xong đã tiến vào trong mật thất.
Nếu người Phật môn thấy cảnh này không biết sẽ hâm mộ đến mức nào, bọn họ ở trên núi hoang đừng nói mật thất, dù là chỗ che gió chắn mưa cũng không có.
Triệu Khách đưa mắt nhìn Đại Tát Mãn rời đi, thông qua phân thân phát hiện có rất nhiều người trong liên minh giáo phái theo người Phật môn chạy đến trụ sở Phật môn.
Trong đó không thiếu người đưa thư đi cùng, hiển nhiên muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Khách suy nghĩ, tuy Đại Tát Mãn có Thông linh thuật nhưng cũng không có nghĩa hắn thích đứng ở chỗ này chờ đợi kết quả.
Trong lòng khẽ động, Triệu Khách khống chế phân thân đi theo sau.
Về phần bản thể… Triệu Khách đã hạ quyết tâm mặc kệ bên ngoài trời long đất lở, dù hiện tại Cơ Vô Tuế chạy đến trước cứ điểm vén váy lên dụ dỗ hắn, cùng đừng hòng lừa gạt hắn đi ra ngoài.
Thật ra trụ sở của Phật môn và trụ sở Toàn Chân giáo là hai ngọn núi cao bằng nhau.
Chỉ có điều trụ sở Phật môn khá bằng phẳng, nói một cách tương đối đường núi cũng không phức tạp, chỉ là đồi núi thấp hơn Toàn Chân giáo rất nhiều.
Không thể nói phong cảnh xinh đẹp nhưng cũng được gọi là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng lúc mọi người chạy đến đây, trong núi rừng trống trải tĩnh mịch, núi rừng đang vào mùa hè lại không có một tiếng ve kêu nào.
Sạt sạt…
Một chân giẫm lên lá cây, ánh mắt Hắc Trác nhìn thoáng qua mấy vị người đưa thư còn lại bên cạnh, ngoại trừ Thiên Dụ, Thái Muội là một trong những người dự bị cũng nằm trong số đó.
Những người còn lại đều là một số người đưa thư rải rác, đương nhiên trong những người đưa thư này cũng có người khiến Hắc Trác kiêng dè, ví dụ như Cừu Bách Lăng đeo mặt nạ, còn có Tề Lượng đi theo sát bên.
Thậm chí Hắc Trác nghi ngờ trong nhóm người này có người dự bị Bàn Tam của Đãng Trầm đang ẩn nấp hay không.
Tuy mình từng nghe nói về tên Bàn Tam này, lại chưa từng gặp được, Đãng Trầm giấu giếm hắn ta rất kỹ, mỗi lần những người dự bị bọn họ tụ hội, không có gì bất ngờ xảy ra Bàn Tam luôn vắng mặt.
Thậm chí từng có người nghi ngờ Bàn Tam là một người do Đãng Trầm hư cấu ra.
Ngươi có thể gọi Bàn Tam, ta cũng có thể gọi Bàn Tam.
Nếu Đãng Trầm muốn, tùy ý chỉ một người cũng có thể là Bàn Tam, đương nhiên đây chỉ là một loại suy đoán.