Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2440 - Chương 2440 - Thâu Thiên Hoán Nhật

Chương 2440 - Thâu thiên hoán nhật
Chương 2440 - Thâu thiên hoán nhật

“Đợi chút!”

Lúc này, một tiếng gầm giận dữ truyền ra từ trong đám mây, tiếp theo lại thấy Thánh quang thuẫn của Tề Lượng phá không rơi xuống, trong nháy mắt rơi xuống đất mười hai mặt Thánh quang thuẫn bị Tề Lượng thao túng xếp thành một vòng.

Sau đó Tề Lượng tiện tay đưa vào một quả cầu Thánh quang, trong chốc lát Thánh quang mãnh liệt khúc xạ theo mặt thuẫn, hội tụ thành một cột sáng như muốn đâm rách bầu trời, chiếu rọi xung quanh thành một thế giới hoàng kim.

“Tiểu tử, ngươi làm gì!”

Thấy Tề Lượng đột nhiên xen vào, trong lòng Cách Lạp Ổ vừa vội vừa giận, lo lắng thu hút sự chú ý của Tội Bát La.

“Ta mặc kệ chư vị muốn làm gì, nhưng chư vị có từng nghĩ đến một vấn đề không.”

“Vấn đề gì?” Sắc mặt Ma Ni giáo chủ khó coi, nếu không phải vì trên người Tề Lượng mặc đạo bào Toàn Chân giáo, lúc này hắn ta cũng không nhịn được vặn gãy đầu tên này.

“Vấn đề rất đơn giản, nếu hai người đánh cờ, một bên trong đó bị mất một quân cờ, vậy trong tình huống không cách nào bổ sung quân cờ, có phải cũng nên vứt bỏ quân cờ của đối phương mới có thế công bằng hay không.”

Sau khi Tề Lượng nói xong lời này, vẻ mặt Ma Ni giáo chủ dần chìm vào suy nghĩ.

Không chỉ Ma Ni giáo chủ, vẻ mặt những người còn lại cũng giống như thế.

“Những điều này chỉ là nghi ngờ vô căn cứ của ngươi mà thôi.” Cách Lạp Ổ lạnh lùng nói, tuy phương diện này cũng có khả năng nhưng không có bất kỳ chứng cứ mang tính thực chất gì để chứng minh lời nói của Tề Lượng.

“Ta nghĩ lúc này Tội Bát La cũng đã nhận ra tình hình ở bên này, nhưng vì sao hắn không ra tay ngăn cản?”

Cột sáng trước mặt Tề Lượng thông thiên triệt địa, cho dù tăng nhân bình thường ở trụ sở Phật môn đằng xa, tin tưởng cũng có thể nhìn thấy.

Không có lý do gì mà Tội Bát La không phát hiện, nếu đã nhận ra vì sao đến bây giờ còn không ra, vậy đáp án cũng chỉ có một: “Hắn đang ngầm đồng ý quá trình các ngươi uốn nắn quân cờ cho hắn.”

Nói xong lời này, trong chốc lát mọi người không khỏi nhíu mày.

Cho dù là Ma Ni giáo chủ cũng rơi vào tình trạng khó xử, lời nói của Tề Lượng không phải không có lý.

Nếu đúng là như thế, vậy việc Ô Cát biến mất và đệ tử Đại Thực giáo hy sinh không có bất kỳ ý nghĩa gì.

“Có phải hay không cũng nên thử mới biết được!”

Khuôn mặt Cách Lạp Ổ đen xì, không cam tâm cứ trở về chờ chết như vậy.

“Thử? Nếu lần này thất bại, lần sau nên để ai đến thử?”

Tề Lượng nói lời lẽ chính nghĩa, hỏi thẳng Ma Ni giáo chủ: “Nếu các ngươi thật sự ổn định lập lại trật tự cho Tội Bát La, vậy ai đến gánh chịu hậu quả này? Có phải để người khác đến đền mạng cho người của Đại Thực giáo hay không?”

“Làm càn!”

Mấy vị đệ tử bên cạnh Ma Ni giáo chủ tiến lên, nhưng lúc này trên người Tề Lượng như ngọn lửa bốc cháy.

Trong ánh lửa màu vàng, bóng dáng một thanh kiếm lúc ẩn lúc hiện bộc phát ra cảm giác áp lực kinh người.

Thanh kiếm này là đòn sát thủ của Tề Lượng, một trong Thập kiếm, Thừa Ảnh kiếm.

“Hay!”

Triệu Khách núp trong bóng tối thấy thế, không nhịn được vỗ tay khen ngợi.

Kiếm đứng đầu trăm binh, nghiêm nghị chính khí, mênh mông trường tồn.

Phối hợp với hệ thánh quang tinh xảo trên người Tề Lượng, đúng là ông trời tác hợp cho.

Tề Lượng làm đại ca dẫn đầu, thật là…

Triệu Khách càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt không thể tả, cũng khó trách Tề Lượng lại vội vã tu tập Ngự kiếm thuật như vậy, hóa ra là khổ vì không có năng lực khống chế thanh kiếm này.

Thừa Ảnh kiếm ra, kiếm khí sắc bén không thể đỡ dung hợp với thánh quang trên người Tề Lượng, hình thành một cảm giác áp lực mạnh mẽ khiến cả đám người thấy hoảng sợ.

Không ngờ một đệ tử Toàn Chân giáo lại có thực lực kinh người như thế, xem ra bốn chữ thiên hạ huyền môn này cũng không phải chỉ là hư danh.

“Hôm nay mặc kệ là ai, nếu muốn giết hắn phải hỏi kiếm của ta trước!”

Dáng vẻ quyết tâm muốn bảo vệ Cổ Thái Nhĩ của Tề Lượng khiến Ma Ni giáo chủ càng khó xử hơn.

Vẻ mặt Cổ Thái Nhĩ không biểu cảm, trong chốc lát ánh mắt nhìn chằm chằm người hai bên như đang cân nhắc cái gì đó.

Vẻ mặt Ba Khắc lại kích động, cảm thấy cuối cùng đã có người chủ trì chính nghĩa.

Khuôn mặt Cách Lạp Ổ đen xì, ánh mắt nhìn về phía đám người Ma Ni giáo chủ, phát hiện lúc nãy mỗi người đều hơi do dự không khỏi hừ lạnh một tiếng muốn nói chuyện tiếp.

Lại nghe Thái Muội đứng sau lưng hắn ta nói với Tề Lượng: “Xin hỏi ngươi đến nơi này, rốt cuộc là ý của Triệu chân nhân hay là ý của cá nhân ngươi, nếu là Triệu chân nhân vậy làm phiền Triệu chân nhân ra mặt, chúng ta không nói hai lời sẽ tuân theo pháp chỉ của Triệu chân nhân.”

Ánh mắt Cách Lạp Ổ sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía Thái Muội đầy vẻ hài lòng.

Ngay cả ánh mắt của đám người Ma Ni giáo chủ cũng tập trung vào trên người Tề Lượng.

Thái Muội đúng là một trong những người dự bị, nhìn việc gì cũng lão luyện tàn nhẫn.

Biết đám người Ma Ni giáo chủ cũng không kiêng dè Tề Lượng, chỉ kiêng dè quần áo trên người Tề Lượng.

Nếu làm rõ ràng chuyện này là ý của bản thân Tề Lượng, vậy thì không liên quan đến Toàn Chân giáo, mấy người Ma Ni giáo chủ cũng không để ý nữa.

Bình Luận (0)
Comment