Tuy rất bất ngờ nhưng cũng chỉ khiến hắn ta hơi cảm thấy ngạc nhiên mà thôi, cũng như ngươi muốn giết chết một con kiến lại phát hiện một chân không giết được, ngược lại con kiến bò lên theo đế giày, giương nanh múa vuốt thị uy với ngươi.
Cuối cùng ngươi chỉ nhẹ nhàng giậm chân một cái, lại khiến con kiến này rơi vào trong bùn đất, sau đó giẫm đến thịt nát xương tan.
“Xong!”
Tề Lượng nhìn Triệu Khách đã vỡ thành mảnh nhỏ trước mặt, vẻ mặt hốt hoảng, kết cục châu chấu đá xe này khiến hắn ta như đang mơ.
“Không đúng!”
Đúng vào lúc này, Cừu Bách Lăng đeo mặt nạ bên cạnh đột nhiên cao giọng kêu lên.
Mọi người nghe vậy nhao nhao đưa mắt nhìn về phía Cừu Bách Lăng, nhưng mặt nạ trên mặt Cừu Bách Lăng lại khiến mọi người không thấy nét mặt của nàng.
Tề Lượng đứng bên cạnh nhíu mày vặn hỏi: “Sao thế? Ngươi phát hiện điều gì?”
Nói xong, Tề Lượng còn cố ý nhìn thoáng qua xác Triệu Khách, không sai, nếu ở trong hiện thực có thể đưa thẳng vào lò thiêu rồi.
“Tên!”
“Tên??”
Mọi người không hiểu lời của Cừu Bách Lăng, nhưng Tề Lượng lập tức hiểu ra, nhanh chóng gọi ra sách tem, mở bảng điểm số nhìn lại.
Khi thấy cái tên quen thuộc còn ở nguyên trên bảng điểm số, trong lòng Tề Lượng chấn đông: “Hắn còn sống??”
Mọi người còn lại đều nghi ngờ, không biết rốt cuộc hai người phát hiện cái gì nhưng lúc này đáp án đã được công bố.
Tội Bát La đang định rời đi đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía rừng cây trước mặt, vẻ mặt hơi ngạc nhiên nói: “Thân thể bất tử??”
Lời này rơi xuống, rừng cây xung quanh nhúc nhích, dây leo to lớn như từng đầu cuồng mãng uốn éo.
Lúc này, chỉ thấy trong bụi cây có vô số bóng dáng chậm rãi đứng lên.
“Ngươi nói một mình ta muốn quần ẩu ngươi còn chưa đủ? Vậy những người này có đủ không!”
Nói xong lời này, chỉ thấy từng khuôn mặt lớn lên giống nhau như đúc, thậm chí khí tức trên người còn giống hệt Triệu Khách, dạo bước đi ra từ trong rừng cây.
“1, 2, 5, 10…”
Trưởng lão đứng sau lưng Triệu Chí Kính thử đếm nhưng nhiều lắm, lấy trình độ tiểu học còn chưa biết đếm số của vị trưởng lão này hiển nhiên hơi đếm không hết.
Nhưng không đợi vị trưởng lão này đếm xong, Tội Bát La đã nói ra con số chính xác thay hắn ta, ánh mắt Tội Bát La lóe lên Phật quang màu vàng, đôi mắt như quả cầu lửa đang bốc cháy, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt phía trước nghiêm nghị nói: “Ba mươi người!”
“Hít…”
Vừa nãy là hai người, hiện tại lại biến thành ba mươi???
Người ở đây đều là cao thủ đỉnh phong, chỉ trong thoáng chốc có ảo giác như mình trúng một loại huyễn thuật nào đó.
Năng lực quỷ dị như vậy chưa từng nghe thấy, khiến người ta không thể tưởng tượng.
“Con tem hoàng kim??” Bàn Tam đứng ở nơi xa chỉ có thể nghĩ đến một đáp án này.
Nhưng Bàn Tam chưa từng nghe nói có con tem hoàng kim gì có thể khiến bản thân chia ra ba mươi người, hơn nữa mỗi một người không chỉ là phân thân đơn thuần mà được chuẩn bị năng lực giống bản thể như đúc.
Nhìn Tội Bát La dần nhíu mày lại, khóe môi Triệu Khách cong lên nở nụ cười không dễ phát hiện, như một vệt sóng gợn nhanh chóng lướt qua khuôn mặt, sau đó ngưng tụ từng điểm ánh sáng ở trong con mắt.
“Quân cờ tàn khuyết thì có thể dang dở, nhưng đến khi quân cờ trở nên khó giải quyết, ngươi còn có thể tiếp tục bàn cờ này không?”
Ánh mắt Triệu Khách bình tĩnh như thế, thậm chí còn có chút phách lối.
Điều này khiến Tội Bát La cảm thấy ngạc nhiên, nặng nề nói: “Nếu khó giải quyết, vậy giẫm nát nó trước.”
Nói xong lời này, bóng dáng Tội Bát La như điện lại đã ra tay trước tiên.
Đầu ngón tay như kiếm, một đạo kiếm mang chém xuống đầu Triệu Khách.
“Giết!”
Tâm thần Triệu Khách khẽ động, phân thân xung quanh nhanh chóng di chuyển, đồng thời vô số cây mây trong rừng cây xung quanh vọt lên.
Mấy thân thể thao túng tất cả thực vật trong rừng cây tiến hành xoắn giết Tội Bát La.
Đại địa chi nộ!
Cây mây như cuồng long, chỉ trong giây lát đã hóa thành tảng đá trong sự khống chế của Triệu Khách.
Siêu tự nhiên khống chế!
Sự tấn công dày đặc hoàn toàn không cho Tội Bát La chút khe hở nào.
“Đại nhật như lai!”
Thấy thế Tội Bát La cũng không thể không cẩn thận, sau lưng linh ra lục trượng kim thân, một phát đánh nát thạch long trước mắt.
Nhưng tảng đá vỡ vụn lại hóa thành vụn băng ở giữa không trung, bị Triệu Khách mai phục ở một bên khác khống chế, liên tiếp biến thành một chiếc gương đón ánh nắng khúc xạ ánh sáng vào mặt Tội Bát La.
Đôi mắt Tội Bát La khép hờ, bên tai truyền đến tiếng tấn công.
Hồ tiên!
Một Triệu Khách đứng trước mặt thân thể hóa cáo, móng tay bén nhọn cào ra vết rách dài nhỏ trong không khí.
Một tên Triệu Khách khác lại gọi ra Phách vương hổ bí, bóng dáng như một ngôi sao băng lao về phía Tội Bát La từ sau lưng.
Tình cảnh trước mặt thật sự khiến mọi người ngạc nhiên đến ngây người, ngay cả Bàn Tam cũng không dám tin vào mắt mình.
Cũng như câu nói trước đó của Cừu Bách Lăng, quyết đấu chính diện thì Triệu Khách không phải đối thủ của mình, nhưng không có nghĩa Triệu Khách không có năng lực giết chết nàng.
Điều kiện tiên quyết là cho Triệu Khách đầy đủ thời gian, hiện tại Triệu Khách khổ tâm kinh doanh mảnh địa bàn này, không biết đã bố trí bao nhiêu sát cục khiến người ta sợ hãi.