Chưa nói đến xếp hạng điểm tích lũy của ngươi cao hay thấp, chỉ vì hiện tại Tội Bát La đã nhập ma khiến bọn họ không thể không đoàn kết.
Ánh mắt Thái Muội nhìn xuống dưới núi, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn về phía Thiên Dụ thần cơ diệu toán.
Nhưng lúc này Thiên Dụ cũng không tính ra điều gì nữa, từ khoảnh khắc Tội Bát La nhập ma ngay cả quy luật thiên cơ cũng hoàn toàn hỗn loạn.
Hiện tại ở trong mắt Thiên Dụ, dường như thế giới cũng trở thành một mảnh hỗn độn.
Sau đó con đường phía trước rốt cuộc là sống hay chết, bản thân hắn ta cũng khó nói ra được.
“Đều do Triệu Khách, tên này tự mình chạy trốn thì thôi đi, hết lần này đến lần khác còn để lại một cái hố to như vậy cho bọn họ!”
Bàn Tam nhắc đến Triệu Khách, trong lòng lại có cơn giận không trút ra được.
Tên này vừa phủi mông rời đi còn đẩy Tội Bát La nhập ma chướng, hiện tại mỗi người bọn họ đều trở thành danh sách phải giết của ác niệm Đại Giác.
Thái Muội bên cạnh nghe vậy, ánh mắt hơi né tránh lại không nói thêm gì nữa.
Đám người Triệu Khách rời đi cũng không dẫn theo Thái Muội, Thái Muội lựa chọn ở lại nhưng hiện tại trong lòng nàng cũng không nắm chắc.
“Ta cảm thấy đây chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Tề Lượng ngồi trên gốc cây, ánh mắt nhìn về phía trời xanh mây trắng: “Tuy Tội Bát La sẽ không lạm sát kẻ vô tội nhưng thực lực của hắn quá mạnh.”
Hắn ta vừa nói xong đã bị Bàn Tam không khách sáo cắt ngang, Bàn Tam bắt chéo chân nói: “A, theo ý của ngươi hiện tại tên này lạm sát kẻ vô tội, thực lực đã trở nên yếu đi?? Buồn cười, nói cứ như ngươi đánh thắng được vậy.”
“Đúng!”
Tề Lượng kiên định phủ nhận cách nói của Bàn Tam, tuy hắn ta không phải người dự bị nhưng dù thực lực của hắn ta, hay là tên tuổi đại ca dẫn đầu đều không thua bất kỳ kẻ nào đang ngồi đây.
“Ý của ta là, sau khi Tội Bát La nhập ma, tuy trên mặt thực lực không thay đổi, vẫn mạnh đến kinh người nhưng trên bản chất cũng đã xuống cấp.”
Lời nói của Tề Lượng khiến đôi mắt mọi người sáng ngời, nhao nhao nghiêng tai lắng nghe.
“Tội Bát La là thần nhân gian, nửa ma nửa Phật, giới hạn cao hơn chúng ta rất nhiều. Sau khi Tội Bát La nhập ma, tuy thực lực của hắn không thay đổi nhưng hắn đã có thất tình lục dục sướng vui đau buồn, điều này nói rõ sau khi Tội Bát La nhập ma đã có cùng một giới hạn với chúng ta. Chỉ là thực lực mạnh hơn chúng ta một chút, ta nghĩ đây là nguyên nhân khiến Triệu Khách mạo hiểm dẫn dắt hắn nhập ma.”
Tề Lượng nói ngay ngắn rõ ràng, càng phân tích sâu hơn về sự khác biệt trong đó.
Nhưng sau khi Bàn Tam nghe xong lại cười lạnh nói: “Đúng, nhưng dù vậy thì sao, ngươi đi đánh, ngươi đánh thắng được sao? Hay là các ngươi cùng tiến lên, có thể đánh được sao?”
Điều này...
Tề Lượng không tiếp tục nói nữa, chỉ lạnh nhạt liếc mắt đánh giá Bàn Tam: “Có đánh lại hay không cũng phải xem cùng ai, cùng ngươi, lại thêm một đám người nữa cũng đánh không lại.”
Nói xong, Tề Lượng xoay người rời đi, Bàn Tam bị chọc cho nghẹn lời.
Thiên Dụ và Hắc Trác nhìn nhau, dứt khoát cùng Tề Lượng rời đi.
Sau khi những người còn lại suy nghĩ một lúc, ngay cả những người đưa thư phổ thông đó cũng rời đi, trong chớp mắt để lại một mình Bàn Tam ngồi đó trơ mắt nhìn.
“Đi, đi, đi hết đi, chờ ngươi chết hết, một mình lão tử về Quỷ thị!”
Bàn Tam thấy thế tức giận giậm chân, lại cũng không thể làm gì.
Chưa nói đến Tề Lượng là người đưa thư hệ thần thành, có được con tem hệ thần thánh không thua gì Ngọc Hành hòa thượng.
Chỉ nói đến tấm biển vàng đại ca dẫn đầu này, còn nổi tiếng hơn đám người Bàn Tam nhiều, trong Quỷ thị có ai không biết tên Tề Lượng.
Cho nên nhìn thế nào, đi theo Tề Lượng cũng đáng tin hơn Bàn Tam.
“Tề Lượng!!”
Mọi người đi theo sát sau lưng Tề Lượng.
Hắc Trác gọi hắn ta lại, hỏi: “Đừng vội đi, Bàn Tam này là như vậy, chúng ta không để ý đến hắn là được, ý kiến mà ngươi vừa nói cũng không tệ, có phải trong lòng đã có chủ ý không, nói ra cho chúng ta làm tham khảo đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đại ca dẫn đầu mà, tất cả mọi người đã đi đến một bước này còn không đoàn kết thật sự chỉ có một con đường chết, Tề đại ca có ý tưởng gì, không ngại nói ra một chút.”
Những người đưa thư phổ thông kia đứng bên cạnh vỗ mông ngựa.
Tề Lượng thấy mọi người đuổi theo cũng dứt khoát không đi nữa: “Thật ra cách thì cũng có, chỉ là mạo hiểm khá lớn.”
“Có lớn hơn cũng tốt hơn không có hy vọng, ngươi có suy nghĩ gì cứ nói đi.”
“Mọi người đã tin ta, vậy không ngại để ta nói ra suy nghĩ trước đã, trước tiên nói về tình hình hiện tại đi.”
Tề Lượng ra hiệu mọi người ngồi xuống trước, nghe hắn ta từ từ phân tích một lượt.
Mặc dù Triệu Chí Kính đã nói trù tính chung cho Ma Ni giáo, Đạt Lại giáo, giáo đình cùng đủ loại giáo phía tây phương, đồng thời công bố đã bố trí trận pháp.
Nhưng Tề Lượng cũng không coi trọng điều này, tin tưởng những người khác cũng thế.
Phương diện này bắt nguồn từ việc Toàn Chân giáo nhanh chóng lụi bại, một mặt khác cũng đến từ thực lực của vị chưởng giáo chân nhân Triệu Chí Kính này không đáng tin cậy.
Nhưng điểm quan trọng nhất là, bọn họ không phải xuyên vào lịch sử mà đang ở không gian mạo hiểm, huống chi còn ở trong thi đấu tranh bá.