Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2489 - Chương 2489 - Đại Đế Đích Thân Tới (2)

Chương 2489 - Đại Đế đích thân tới (2)
Chương 2489 - Đại Đế đích thân tới (2)

Hắn nhớ mang máng lúc Ngũ Quỷ dẫn hắn đi tham gia giải đấu mỹ thực, Vô Tuế bắt Bạch Đường từng nói, nếu Thái Sơn đại đế đích thân tới thì nàng còn kiêng dè mấy phần.

Lúc đó hắn nên nghĩ đến, con mụ này có quan hệ thân thiết với Thái Sơn đại đế mới đúng.

“A a a! Ngu!”

Triệu Khách điên cuồng hô lên trong lòng, lần này thật sự là lật thuyền trong mương, lật thuyền trong mương.

Ngay lúc trong lòng Triệu Khách không cam lòng hô hào sắp xong đời, đối phương lại không tiến thêm một bước, chỉ lạnh nhạt nói: “Được rồi, đợi chút nữa để hắn thả ngươi, ngươi về sớm một chút.”

Giọng nói của nam nhân từ tính ôn hòa, chỉ nói một câu lại dời mắt khỏi Triệu Khách.

“Cha nuôi!!!”

Lần này Bạch Đường cũng ngạc nhiên, không phải nên trực tiếp tiêu diệt người này thả mình ra hay sao, sao vậy là xong rồi??

Nhưng nam nhân đã thu hồi ánh mắt, mặc cho Bạch Đường gọi thế nào cũng không có tác dụng.

Theo nam nhân thu hồi ánh mắt, trước mắt Triệu Khách dần khôi phục sự thoải mái, chỉ là hai chân mềm nhũn ngã bịch một cái xuống đất, trên dưới cả người ướt sũng mồ hôi lạnh.

Hắn biết đối phương không ra tay với mình, nếu không chỉ cần một ngón tay, không, e rằng chỉ cần một suy nghĩ trong đầu cũng đủ để mình tan thành mây khói.

“Lão đại??”

Thấy dáng vẻ chật vật của Triệu Khách, heo mập bên cạnh bước lên trước đỡ, vừa chạm tay vào đã phát hiện cả người Triệu Khách lạnh băng như vừa được khiêng ra từ trong hầm băng.

“Mả mẹ nó, lão đại, ngươi làm sao vậy??”

Đối với bọn họ vừa nãy chỉ là trong nháy mắt, Triệu Khách chỉ nói bốn chữ hắn đang nhìn ta đã ầm vang ngã bệt xuống đất.

“Chẳng trách!” Đối mặt với tiếng gọi ngu ngốc của heo mập, trong miệng Triệu Khách vẫn đang lẩm bẩm: “Chẳng trách Vô Tuế cũng kiêng dè hắn!”

Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn bóng dáng như núi cao kia, thân thể cao lớn như đang nói cho người đời biết đây là ngọn núi cao khó mà leo lên.

“Ngươi là ai, ngươi là ai!”

Trên núi lớn, ác niệm Đại Giác tan nát cõi lòng rống giận, hắn ta đã bị áp lực to lớn ép đến không thở nổi, nhưng bóng dáng trước mặt cũng không trả lời.

Hoặc phải nói không cần thiết phải trả lời, chỉ là một con côn trùng mà thôi, cũng như con kiến bò lên bàn ăn của ngươi, sao ngươi có thể bắt chuyện với một con kiến, nói cho đối phương biết sự cường đại của ngươi.

Bóng dáng lắc lư một cái, im lặng dựng thẳng một ngón tay lên, đè xuống ác niệm Đại Giác.

“Oanh!”

Chỉ ảnh mơ hồ bao phủ xuống, đột nhiên cả đồi núi đều trầm xuống theo, dường như một ngón tay này rơi xuống kéo theo cả ngọn núi cao này cũng bị nghiền nát.

“A a a a a!”

Ác niệm Đại Giác đứng ở vị trí trung tâm, trong miệng lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, hắn ta liều mạng muốn gọi huyết hà đến bảo vệ mình, hồn nhiên không để ý đến huyết hà xung quanh đã tan thành mây khói trong nháy mắt chỉ ảnh này giơ lên.

“Phốc xoẹt!”

Cơ bắp kiên cố như sắt thép lập tức bị xé rách từng tầng, ngay tiếp theo xương cốt bên trong cũng bắt đầu nhao nhao vỡ nát.

“Không!!”

Ác niệm Đại Giác hét lên, trên mặt lại không còn hung lệ như vậy, cực hạn của sợ hãi là tức giận nhưng lúc ngươi phát hiện tức giận đã không làm nên chuyện gì, thứ còn lại chỉ là sự sợ hãi vượt qua trước đó gấp mười gấp trăm lần.

Thấy mình sắp cốt nhục phân liệt, tan thành mây khói, trong mắt ác niệm Đại Giác lại bắn ra một tia sáng lạnh, hét to: “Cho dù ngươi là chí tôn thiên địa nhưng muốn hủy diệt ta cũng không thể!”

Vừa nói xong, cả ngọn núi truyền đến tiếng ầm ầm to lớn mãnh liệt.

Trong nháy mắt Triệu Chí Kính ngồi trên thủ vị ở tế đàn run lên, đôi mắt tràn ngập tơ máu đầy sợ hãi nhìn về phía vụ nổ đằng xa.

Hắn ta rống to một tiếng: “Tặc tử!”

Nói xong một ngụm máu tươi tuôn ra theo cổ họng, “phốc” huyết vụ dâng trào, trước mắt Triệu Chí Kính tối đen, hai mắt trắng dã, cả người ngửa ra sau, “bịch” một tiếng ngã xuống đất.

Thời gian: Hai ngày trước.

“Ầm!”

Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, một đoàn huyết vụ bị đánh ra từ trên lưng Ngọc Hành hòa thượng.

Theo sương máu bị gió thổi đi, phiêu tán ra xa xa.

Chỉ là cơn gió nhẹ nhàng lại không thể thổi tan luồng huyết vụ này, ngược lại một lần nữa ngưng tụ thành một huyết trùng ở chỗ không đáng chú ý, lặng yên trốn đi.

Huyết trùng trông như một con giòi bọ, đầu vỡ ra sinh ra một cái tròng mắt dọa người, ánh mắt nhìn ngó xung quanh.

Xuyên qua ánh mắt của huyết trùng, có thể thấy đệ tử Toàn Chân giáo đi ngang qua đều có một luồng chính khí nóng rực trên người, khiến huyết trùng không dám có động tác, sợ bị phát hiện.

“Nhanh lên, Đạo Nhất, đợi chút nữa đi vào ngươi phải cẩn thận một chút, mấy ngay nay chưởng giáo chân nhân đang khá nóng tính.”

“Đi nhanh, đi nhanh!”

Lúc này hai tên đệ tử lôi kéo Miêu Đạo Nhất ở dưới cây, leo ra từ trong khe trận.

Ba người chân trước vừa đi, huyết trùng trốn trên chạc cây lập tức ánh mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm cái khe mà Miêu Đạo Nhất vừa bò ra.

Không lâu sau một con nhện lặng yên chui ra, lại hóa thành dáng vẻ thiếu nữ nhìn bóng lưng Miêu Đạo Nhất đi xa không khỏi che miệng cười khẽ.

“Hừ, tên ngốc này đi theo một đám đạo sĩ thối có gì tốt, không bằng sớm giải quyết rắc rối ở nơi này, theo ta trốn vào núi lớn, tiêu dao khoái hoạt sống hết đời không tốt sao.”

Tiểu Yên mỉm cười, lại oán trách.

Bình Luận (0)
Comment