Cuối cùng vẫn là Ải Cước Hổ ở trong chùa miếu bảy tám ngày, mới nghe được rất nhiều tin tức về Ngộ Mộng hòa thượng.
Nói là Ngộ Mộng hòa thượng xuất gia từ khi còn nhỏ, lúc mười mấy tuổi nhặt được một hài tử bị vứt bỏ ở bờ sông, từ đó thêm một sư đệ, nói là sư đệ nhưng vẫn luôn được Ngộ Mộng chăm sóc, tay phân tay nước tiểu nuôi hài tử lớn lên.
Triệu Khách cũng căn cứ vào tin này đảo ngược suy đoán, có lẽ ký chủ của ác niệm Đại Giác có liên quan với Ngộ Mộng.
Nhưng cũng chỉ có khả năng mà thôi.
Về tình huống thật thì hắn cũng không chắc, chỉ lấy ngựa chết làm ngựa sống mà thôi, nếu tình huống không đúng, lúc ấy hắn nắm huyết chùy trong tay sẽ giết cả hai người trước tiên.
“Hóa ra là vậy!” Heo mập chợt hiểu ra, nhưng nhìn dáng vẻ không yên lòng của Triệu Khách vẫn tò mò nói: “Trong lòng lão đại đang nghĩ cái gì thế?”
“Im miệng, chỉ có ngươi nói nhiều.
Ánh mắt Triệu Khách nhìn cửa sổ trên nóc trướng bồng, khói xanh lượn lờ bay lên, trong lòng hắn lại nhớ đến Tề Lượng.
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi rừng cây, Triệu Khách và Tề Lượng ở lại riêng.
Hắn giải thích rõ ràng rành mạch việc năm đó ở Thiên Miêu trại một lần, lúc đầu Tề Lượng không tin, nhưng sau khi hắn dùng Nhiếp nguyên thủ rút ra một bộ phận trí nhớ cho hắn ta xem.
Tề Lượng lại choáng váng, một mình ngơ ngác ngồi dưới đất, cuối cùng ôm đầu gào khóc.
Chuyện này nói đến cùng cũng có liên quan đến hắn ta, nếu mình ác độc một chút quyết đoán ra tay giết lão thái thái dùng cổ thuật kia, sẽ không liên lụy đến nhiều mạng người như vậy.
Tuy khúc mắc trong lòng đã được cởi bỏ, nhưng mối quan hệ của Tề Lượng và hắn đã không thể trở nên thân thiết như lúc mới quen biết nữa.
Hắn lại nhớ đến lão gia tử nhà mình, Hồng bà bà giấu xác lão gia tử trên đỉnh núi băng lạnh lẽo, hắn không yêu cầu quá cao, chỉ cần nàng có thể trả lại xác lão gia tử là được.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại nghĩ tới Vô Tuế, không biết hiện tại Vô Tuế ở đâu, nàng có nhớ đến hắn hay không.
Nghĩ đến đây, hắn còn cố ý vén đũng quần của mình lên nhòm một cái.
Ngay lúc trong lòng hắn suy nghĩ lung tung, Triệu Mẫn đi vào từ ngoài trướng.
Hốc mắt đỏ bừng lạnh nhạt liếc nhìn Triệu Khách, đứng tại chỗ không nói câu nào.
Thấy thế, mấy người heo mập lập tức ngoan ngoãn cúi đầu đi ra ngoài, để lại mấy phút sau cùng cho hai người bọn họ.
Chờ sau khi bọn họ đều rời khỏi đây, Triệu Mẫn mới mở miệng nói: “Ngươi phải đi!”
“Đúng vậy, phải đi rồi, sao ngươi biết?”
Hắn gật đầu, trong lòng thấy kỳ quái sao Triệu Mẫn lại biết được.
“Heo mập nói, hôm qua hắn trở về đã ồn ào muốn ăn dê nướng nguyên con, sáng sớm hôm nay lại chạy đến nhà bếp muốn mấy món thịt dê, nói là chuẩn bị rời đi, cái gì mà thịt dê thuần thiên nhiên có hương vị tốt hơn chỗ bọn họ, bọn họ muốn đi, đương nhiên ngươi cũng phải đi!”
Ngoài trướng bồng, heo mập nhíu mày, bĩu môi vả vào miệng mình một cái, mình chỉ nói vài câu với nữ đầu bếp, không ngờ còn truyền đến tai Triệu Mẫn.
“Đúng vậy, cuối cùng vẫn phải đi.”
Thấy Triệu Khách thừa nhận, Triệu Mẫn lập tức thẹn quá hóa giận, rút roi da bên hông quất Triệu Khách, lại bị Triệu Khách một phát bắt được.
“Là ta cho ngươi không đủ tiền hay ngươi ghét bỏ chức quan của ngươi quá nhỏ!”
“Đều không phải!”
Triệu Khách lắc đầu: “Ta là hộ pháp Tát Mãn giáo, hiện tại vẫn phải trở về Tát Mãn giáo.”
“Trong hốc núi kia có gì hay mà về, ngươi ở lại đây muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi!”
Triệu Mẫn đôi mắt đỏ hồng nhìn hắn, hy vọng Triệu Khách gật đầu, thậm chí nói câu mà bản thân muốn nghe nhất.
Nhưng từ đầu tới cuối Triệu Khách vẫn giữ sự im lặng.
“Được! Ngươi cút đi!” Triệu Mẫn hung hăng vứt cây roi trên tay xuống.
Nàng xoay người muốn xông ra khỏi lều vải, nhưng vừa quay người Triệu Khách đã một phát túm lấy ống tay áo của nàng, lại kéo Triệu Mẫn vào trong lồng ngực của hắn.
Lồng ngực rộng lớn khiến đầu óc Triệu Mẫn trống rỗng, hai tay Triệu Khách ôm eo của nàng, nhìn mấy giây đếm ngược cuối cùng: “Đừng đợi, ta phải đi!”
Lúc đang nói chuyện, Triệu Mẫn đột nhiên cảm giác trọng lượng trên người giảm bớt, vội vàng đưa tay túm ra sau lưng, lại phát hiện mình bắt hụt.
Nàng vội vàng quay đầu, chỉ thấy bóng dáng Triệu Khách càng lúc càng mờ nhạt, bóng dáng biến mất vẫy tay từ biệt nàng: “Triệu Mẫn! Ta chờ ngươi ở Trường Bạch sơn…”
Cùng lúc bóng dáng dần mơ hồ, loại cảm giác lôi kéo quen thuộc đột nhiên đánh tới, nhưng lần này thời gian trở về đặc biệt dài dằng dặc.
Trong hoảng hốt, Triệu Khách chậm rãi mở hai mắt ra, trước mắt lại không phải hình ảnh quen thuộc ngày xưa mà là hư không hỗn loạn tưng bừng.
“Cảnh cáo! Cảnh cáo! Không gian xảy ra sự chệch hướng không biết, không gian xảy ra sự chệch hướng không biết… Sự chệch hướng đang được sửa lại…”
Trong sách tem không ngừng truyền đến tiếng động, không ngừng đổi mới.
“Xảy ra chuyện gì?”
Triệu Khách thay đổi sắc mặt, trên hai đầu lông mày đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn lấy lại bình tĩnh cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện trong hư không hỗn loạn trước mắt lại không chỉ có một mình hắn.
Đám người Tề Lượng cũng có mặt ở đây, có người đã tỉnh lại nhưng vẫn có người ngơ ngác.
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào??”