Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2517 - Chương 2517 - Xuyên Thủng Hư Vô

Chương 2517 - Xuyên thủng hư vô
Chương 2517 - Xuyên thủng hư vô

Lúc này Thiên Dụ lấy xuống hai viên bảo thạch này từ trong hốc mắt, bàn tay chậm rãi nâng hai viên bảo thạch lên.

Hai viên bảo thạch lóe lên vệt sáng xanh quét về bốn phía.

“Phía đông, khoảng 300 cây số!”

Có Thiên Dụ chỉ dẫn, Triệu Khách lập tức khống chế Đại Hạ đỉnh thẳng đến vị trí không gian ở tọa độ này, tuy khoảng cách 300 cây số rất xa, nhưng lấy tốc độ của Đại Hạ đỉnh chỉ khoảng nửa tiếng là mọi người có thể chạy đến vị trí này.

“Không sai, chính là chỗ này!”

Không cần Thiên Dụ đi xác nhận, hắn thông qua Vạn Tượng chi đồng cũng có thể thấy phía sau không gian này như kết nối với thế giới nào đó.

Điều này không khỏi khiến hắn suy đoán, mỗi lần bọn họ bị kéo vào không gian khủng bố, có phải cũng thông qua những tọa độ không gian này bị truyền tống vào hay không.

Tìm ra vị trí thì không khó, nhưng làm thế nào hoàn toàn mở ra không gian lại là một vấn đề.

“Trong chúng ta không có ai có năng lực hệ không gian?”

Triệu Khách quay đầu nhìn đám người sau lưng nhưng mọi người lại nhìn nhau, dù sao người đưa thư hệ không gian quá hiếm thấy, trong số bọn họ cũng không có nhiều người có năng lực hệ không gian, hơn nữa cũng chỉ có con tem phổ thông, muốn xé mở hư không căn bản không có khả năng.

“Vậy thì chơi cứng đi.”

Triệu Khách nhìn quanh, thấy không có người đáp lại không khỏi thở sâu, quyết định dùng sức mạnh, chợt ánh mắt nhìn về phía Vương Ma Tử.

Vương Ma Tử ăn ý đi tới, đồng thời lớn tiếng nói: “Lại thêm một người.”

Hắn ta cần một người giúp đỡ, hai người cùng ra tay vặn vẹo không gian trước mắt, cách này rất đơn giản, hai người chỉ cần toàn lực đánh một kích vào cũng không khó làm được.

Hắc Trác vốn định tiến lên, lại bị Thiên Dụ im hơi lặng tiếng chặn đường.

Muốn mạnh mẽ đánh phá vách tường không gian, tất nhiên quá trình vô cùng nguy hiểm, Hắc Trác có khuynh hướng cận chiến không thích hợp đi làm chuyện như vậy.

“Để ta!”

Tề Lượng đi ra từ trong đám người, nói với Vương Ma Tử.

Vương Ma Tử nhìn Triệu Khách, đã thấy Triệu Khách lắc đầu: “Không được, đổi người khác!”

Không phải hắn không muốn để Tề Lượng mạo hiểm, mà cần Tề Lượng dùng Thánh quang thuẫn chống đỡ vết rách ngay lúc mọi người đánh ra vết rách.

“Vẫn để ta đến đi!”

Lộ Hạo đứng dậy từ trong đám người, lúc này hắn ta đã đổi về thân thể nam nhân, đi đến bên cạnh Vương Ma Tử, há mồm ra một viên ngọc cầu đen xì giao cho Triệu Khách.

Triệu Khách nhìn lên, hắn rất quen thuộc với thứ này, đây là hồn châu nhưng chất lượng cao hơn hồn châu do Phệ hồn thuật của hắn sáng tạo, hiển nhiên thứ đồ chơi này là hồn thể bản mệnh của Lộ Hạo.

“Nếu tình huống không đúng cứ bỏ lại ta trước, sau khi rời khỏi đây nhớ phải tạo một thân thể đẹp mắt giúp ta là được.”

Lộ Hạo nhếch miệng cười, nháy mắt với Triệu Khách mấy cái ra hiệu ngươi hiểu mà.

Hắn gật đầu thu lại hồn châu: “Yên tâm, chế tạo một thân thể hoàn mỹ cho ngươi.”

Chuẩn bị sẵn sàng, Vương Ma Tử gọi ra con tem hoàng kim của mình, thả người nhảy vào hư không trước mắt.

Quyền pháp của hắn ta đưa ra thu vào, hai tay vung lên phát ra tiếng long hổ rít gào giận dữ.

Lộ Hạo thở sâu, bóng dáng nhẹ nhàng nhảy đến đối diện Vương Ma Tử.

Tay bắt niêm hoa chỉ, trong miệng đọc thầm một đoạn chú ngữ quấn miệng, xung quanh hiện ra một mảnh ánh sáng hừng hực, theo hai tay Lộ Hạo rũ xuống lại hiện ra một chiếc bình ngọc màu đen treo ở trên đỉnh đầu.

Triệu Khách rất ít thấy Lộ Hạo ra tay, đặc biệt sau khi tên này hoàn toàn buông lỏng bản thân, gần như chưa từng đối đầu chính diện với người khác.

Lúc này thấy bảo bình treo trên đỉnh đầu Lộ Hạo, trong lòng Triệu Khách cũng không thấy ngạc nhiên với lực lượng chấn động trên bảo bình, không ngờ sự tiến bộ của hắn ta lại to lớn như thế, chẳng trách có lòng tin đối đầu với quyền đầu của Vương Ma Tử.

“Chú ý!!”

Lúc này Vương Ma Tử đã tụ lực đến cực hạn, quyền trái long lên, quyền phải hổ ra, bao tay vàng óng ánh trên hai tay càng thiêu đốt ra ánh lửa nóng rực, theo đó là một quyền đập thẳng vào Lộ Hạo.

Trong chốc lát trước mắt mọi người sáng ngời, dường như Vương Ma Tử vung quyền lên cũng không phải đánh ra quyền đầu, mà là một vầng mặt trời sáng chói.

“Chí ám bảo kính!”

Thấy hỏa quyền to lớn đánh tới, trong bảo bình trên đỉnh đầu Lộ Hạo lại chiết xạ ra một đoàn quyền quang màu đen, phun ra ngoài.

Đây rõ ràng là quyền pháp của Vương Ma Tử lại bị Lộ Hạo khéo léo sao chép được, hơn nữa uy lực không thể kém hơn nguyên bản, thậm chí có phần hơn mà không kịp.

Nếu nói quyền đầu của Vương Ma Tử là mặt trời nóng nực rực rỡ, vậy Lộ Hạo sao chép lại cũng là thủy tinh lạnh băng tối tăm.

Cả hai va vào nhau lập tức khiến trong hư không bộc phát ra một đoàn ánh sáng mạnh, ánh sáng lúc sáng lúc tối như ở nơi cực kỳ xa xôi, lại càng giống như gần trong gang tấc.

“Oanh!”

Một tiếng nổ kinh thiên đột nhiên vang lên, sắc mặt Lộ Hạo trắng bệch, thân thể chịu sóng xung kích dữ dội quét đến lại bay ngang ra ngoài, trôi nổi trong bóng đêm càng đi càng xa.

Vương Ma Tử lập tức bị chấn đến nôn ra máu, liên tục lùi lại, căn bản chân đứng không vững, lực trùng kích to lớn khiến hắn ta như một con thuyền nhỏ trong gió lốc, căn bản không cách nào khống chế phương hướng của mình.

Bình Luận (0)
Comment