Lấy con tem hoàng kim làm tế phẩm, khiến 【 Tự nhiên tiên tri giả 】 kích phát ra uy lực tự nhiên bành trướng đến cực điểm.
Giống như cực hạn của thần linh, khiến cả Đại Hạ đỉnh cũng bị nhen lửa theo.
“Ngươi muốn làm gì??”
Thấy vậy trong lòng Vương Ma Tử lập tức có dự cảm xấu, muốn tránh khỏi Triệu Khách.
Nhưng đối mặt với Triệu Khách biến thân Tự nhiên tiên tri giả, sao Vương Ma Tử có thể là đối thủ được, trên người đột nhiên bị từng tầng xiềng xích màu vàng khóa lại, bị quấn thành một đoàn bánh chưng.
Không cho phép Vương Ma Tử phản kháng, nhét thẳng vào trong Đại Hạ đỉnh.
“Nói cho Lộ Hạo biết, nhân tình ta nợ hắn không trả được nữa, các ngươi tùy tiện tìm một cái xác để hắn trọng sinh trước đi.”
Lúc đang nói chuyện, hai tay Triệu Khách đặt ở Đại Hạ đỉnh, Vạn Tượng chi đồng trước ngực mở ra nhìn chằm chằm vào vết nứt không gian đã khép kín, nơi đó có một vệt sáng nho nhỏ là dấu vết khi vết nứt không thể khép lại toàn bộ.
Hắn thở sâu, rót toàn bộ lực lượng vào Đại Hạ đỉnh, phát động kỹ năng công kích duy nhất của Đại Hạ đỉnh, Đỉnh chấn tứ phương.
Năng lực đặc thù: Đỉnh chấn tứ phương
Thiêu đốt năng lượng của bản thân làm cái giá, sau khi thôi động gọi ra đỉnh, phát động năng lực trấn sát cường đại một lần với mục tiêu trong phạm vị 300m.
Năng lượng trong cơ thể điên cuồng thiêu đốt, Triệu Khách cảm giác mình như một miếng thịt bị đặt ở trong nồi hơi, cả người đều sắp tiêu hao hết.
Nhưng Triệu Khách thấy thế lại không hề muốn dừng tay, huy động lực lượng cả người đẩy đỉnh trên tay đi.
“Oanh!!”
Trong hư không truyền đến một tiếng nổ mạnh như trời đất sụp đổ, chỉ thấy trên Đại Hạ đỉnh thiêu đốt ánh sáng ngũ sắc như một ngôi sao băng phá không rơi xuống, đụng mạnh vào vết nứt không gian hơi không đáng chú ý kia.
Lúc này ở một chỗ khác, Hắc Trác đang vẻ mặt đau khổ nhìn tay của mình bị chặt đứt, hắn ta biết nếu không phải đến lúc quan trọng Tề Lượng kéo mình một cái, mình sẽ bị lực lượng của vết nứt không gian trực tiếp cắt thành hai nửa.
Nhưng…
Ánh mắt hắn ta nhìn hai người heo mập và Cừu Bách Lăng đôi mắt đỏ bừng ở cách đó không xa, giữ im lặng ngồi ở bên cạnh, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.
Nếu mình có thể chống đỡ thêm mấy giây, có lẽ kết quả sẽ không như vậy.
Ngay lúc hắn ta há mồm muốn nói điều gì đó, bên tai vang lên một tiếng nổ mạnh to lớn, hư không trước mắt như pha lê bị người khổng lồ đập vỡ, “oanh” một tiếng nổ tung.
Ngay sau đó một quả cầu lửa to lớn xuyên qua, đập vào mặt đất không xa.
“Đó là cái gì?”
Mọi người vội vàng chạy đến nhìn, mới phát hiện quả cầu lửa thật lớn vừa rồi là Đại Hạ đỉnh của Triệu Khách.
Đám người vui mừng, vội vàng chạy đến.
Nhưng lúc này đã thấy trên chiếc đỉnh lớn lóe lên thanh quang, lại chỉ có Vương Ma Tử xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Hắn ta nhìn về nứt không gian lại khép kín ở đằng xa, nhìn thật lâu lại không thấy kỳ tích gì xuất hiện, hai dòng nước mắt không nhịn được chảy ra từ trong hốc mắt.
Hắn ta ngồi bệt xuống đất, chờ đám người heo mập chạy tới mới đôi mắt đỏ hồng yên lặng thu hồi Đại Hạ đỉnh vào sách tem.
“Hắn đi ra chứ?”
Tề Lượng ngây ngốc, đờ đẫn nhìn về phía vết rách biến mất, trong đầu không khỏi trống rỗng, chỉ còn một nghi ngờ quanh quẩn mãi không đi.
Triệu Khách là người tốt sao??
Đáp án là không, trên tay hắn dính nhiều máu tươi hơn bất kỳ ai.
Hắn là người xấu?
Lúc này Tề Lượng cũng không biết, ranh giới đen trắng thiện ác đã trở nên mơ hồ, vốn tưởng đã nhìn rõ bộ mặt thật của tên này, nhưng đến giờ khắc này hắn ta vẫn không thể cho mình một đáp án hài lòng.
Cho đến rất nhiều năm sau, lúc Tề Lượng kể lại câu chuyện cũ phủ bụi này cho con cháu của mình, cuối cùng trong đầu vẫn không quên được khuôn mặt luôn híp mắt nở nụ cười đầy tà khí kia…
…
Trống trải, tĩnh mịch, yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập đang nhắc nhở hắn còn sống.
Cũng không biết rốt cuộc hắn đã ở trong không gian trống trải này bao lâu, Triệu Khách mới tỉnh lại từ trong hôn mê.
Nhìn vết thương thiêu đốt trên người hắn, nói là vết thương từng đống cũng không đủ để hình dung.
Có lẽ bản năng đầu bếp khiến hắn lựa chọn bảo vệ hai tay vào thời khắc mấu chốt, ít nhất trên hai tay ngoại trừ một vài vết thương do bị đốt cũng không có tổn thương quá lớn.
“Vận khí cũng không tệ lắm, không bị những côn trùng đó ăn hết.”
Hắn cười rộ lên như tự giễu gọi ra sách tem, phần lớn con tem bên trong đã rời đi cùng Đại Hạ đỉnh, số còn lại cũng không nhiều.
Nhưng mấy con tem quan trọng nhất đều được giữ lại, mấy con tem nòng cốt như 【 Phách vương hổ bí 】 và 【 Phệ hồn thuật 】 vẫn còn ở đó.
Hắn lấy ra hai cây nhân sâm tinh, đặt ở bên miệng gặm ăn từng miếng một.
Đồng thời đôi mắt nhìn xung quanh trống trải hư vô, vô biên vô hạn không có cái gì, chỉ có cảm giác tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông.
Cũng như bị nhốt ở trong thang máy mãi không được cứu viện, khiến người ta cảm thấy sụp đổ.
Lại nói giữa hai cái này có sự tương tự kinh người, nơi này cũng là thông đạo trở về hiện thực và xuyên qua các không gian khủng bố.
Chỉ là… Hắn nên thoát khỏi nơi này như thế nào??