Triệu Khách tạm thời ghi nhớ khoản nợ này ở trong lòng, chờ sau khi điều tra ra lai lịch của con quạ đen này, sớm muộn gì cũng thu cả gốc lẫn lãi khoản nợ này.
Nhưng trước đó hắn vẫn phải cẩn thận con quạ đen này, chỉ vừa đối mặt đã tiêu diệt phân hồn của hắn, làm không tốt sẽ là khắc tinh của Phân liệt thuật.
Tuy bị diệt phân hồn, nhưng Triệu Khách cũng không lo lắng mình bị phát hiện, hắn tính chuẩn thời gian, bộ nhục thể kia sẽ bắt đầu hư thối phân giải trước khi trời sáng.
Chờ sáng sớm ngày mai bảo khố mở ra, e rằng chỉ còn lại một đống xương vụn không đáng chú ý.
Rắc rối duy nhất là hắn không thể tiếp tục sử dụng Phân liệt thuật trong vòng ba ngày, mặc dù hắn còn có thể khống chế Sasaki và Lôi Mẫu, nhưng năng lực sử dụng cơ thể giả tạm thời bị phế, hơn nữa hắn còn phải chịu đựng cơn đau đầu hai ngày.
Nằm xuống nghỉ ngơi một lúc, trời còn chưa sáng Triệu Khách đã mặc xong khôi giáp, sải bước đi ra khỏi phòng, so với việc nói Triệu Khách tỉnh lại sớm, chẳng thà nói Triệu Khách bị đau đến tỉnh.
Theo Sasaki đi vào nhà kho đã thấy ba tên thủ vệ đang nghiêm cẩn canh giữ ở bên ngoài cửa nhà kho, nhưng xem ra hình như cũng không phát hiện được tiếng động trong khố phòng tối hôm qua.
“Mở cửa đi! Đây là thủ tục.”
Cho dù là quản sự Mạc phủ, nhưng muốn vào nhà kho cũng phải cần hai vị quan viên cấp dưới cùng ký tên, đồng thời Sasaki tự đi vào mới được.
Bản tôn Triệu Khách và quan viên khác cũng chỉ có thể đứng chờ bên ngoài bảo khố.
Triệu Khách thông qua tầm mắt của Sasaki quét xung quanh bảo khố, cũng không thấy con quạ đen kia, ngược lại thấy một ít tro bụi màu đen ở vị trí của mình vào tối hôm qua, e rằng thi thể đã bị đốt thành tro bụi.
Điều này khiến trong lòng Triệu Khách cân nhắc lại thực lực của con quạ đen kia một lần nữa, hai tay ôm lấy hũ tro cốt dùng sức nhấc lên, khỏi phải nói xương cốt của Sasaki thật sự hơi yếu ớt.
Lần này ôm một cái suýt không ôm được, miễn cưỡng cố hết sức ôm hộp vào trong ngực.
“Sasaki đại nhân?”
Samurai đứng bên cạnh thấy thế, trong mắt không nhịn được xuất hiện vẻ lo nghĩ, nhớ trước đó đặt hộp vào trong, thoạt nhìn cái hộp hình như rất nhẹ, nhìn Sasaki ôm thế này, cứ như đang ôm một hòn đá to cồng kềnh vậy.
“Khụ khụ, tối hôm qua nhiễm chút phong hàn, không sao.”
Sasaki xua tay, ôm cái hòm vào trong ngực rời khỏi nhà kho, Triệu Khách đứng bên ngoài đưa tay nhận lấy cái hòm.
Nhưng đúng lúc này, tên samurai bên trái đột nhiên cau mày, nói: “Đợi chút!”
Cơ thể Triệu Khách cứng đờ, chỉ thấy Sasaki quay đầu, nghi ngờ nói: “Còn có chuyện gì?”
Chỉ thấy samurai sải bước đi tới, nhìn cái hòm trên tay Triệu Khách một chút, không nhịn được nhíu mày nói: “Mở hòm ra, chúng ta kiểm tra một chút.”
“Khốn kiếp! Đây là lễ vật cho đại tướng quân, đến lượt các ngươi kiểm tra sao?”
Thấy thế, trên mặt Sasaki lộ ra vẻ căm tức.
Nhưng hình như samurai không để mình bị đẩy vòng vòng, khom người nói với Sasaki: “Đại nhân, ta cảm thấy cần phải kiểm tra một chút, ta nhớ hình như vị trí hòm này hơi thay đổi so với hôm qua, vẫn nên mở ra kiểm tra thì tốt hơn.”
Samurai nói xong, ánh mắt nhìn thoáng qua hai tên samurai đi theo lên, một trái một phải, bàn tay như có như không đặt lên chuôi đao bên hông.
“Nếu ta nói không thì sao?”
Sasaki sầm mặt lại, xoay người nhìn chằm chằm samurai.
“Cạch!”
Vừa nói hết câu đã thấy hai tên samurai bên cạnh chậm rãi rút đao ra, Triệu Khách thấy thế vẻ mặt hơi chầm xuống, một tay cầm hòm, một tay khác chậm rãi đặt trên chuôi đao ở bên hông.
“Hừ!”
Thấy thế, đôi mắt tên samurai cầm đầu híp thành một đường thẳng, quay đầu nhìn tên samurai sau lưng nói: “Sangteng-kun, ngươi đi kiểm tra nhà kho một chút.”
“Vâng!”
Sangteng-kun gật đầu, xoay người đi vào nhà kho bắt đầu cẩn thận kiểm kê, Triệu Khách hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn thoáng qua chỉ thấy ánh mắt tên samurai cầm đầu kia vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, dường như muốn nhìn thấu hắn.
Thấy Sangteng đi vào trong bắt đầu cẩn thận kiểm kê, trên mặt Triệu Khách không chút thay đổi, nhưng trong lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi.
“Không tốt!”
Ngay lúc này, trong khố phòng đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai của Sangteng, ánh mắt Triệu Khách hơi trầm xuống, đao trên tay đã sắp ra khỏi vỏ.
Chỉ thấy Sangteng ôm một con quạ lao ra từ trong khố phòng, hét to: “Nhanh mời y quan, Kura đại nhân bị thương rồi!”
Chỉ thấy Sangteng hoảng hốt chạy đến, mới mở miệng đã như một quả bom, khiến vẻ mặt của tất cả mọi người thay đổi.
Triệu Khách nhìn lên, con quạ màu đen mà tên samurai ôm trên tay rõ ràng là con tập kích mình vào tối hôm qua, cánh trái của nó bị xé ra, hiển nhiên là vết thương do mình để lại vào tối qua.
Vết thương bị xé toạc ra ngay cả cũng bị cắn đứt, đối với một con quạ, vết thương này tuyệt đối không phải là vết thương nhỏ bé gì.
“Cái gì! Kura đại nhân bị thương rồi!”
Tên samurai đang nhìn chằm chằm Triệu Khách thấy thế nhanh chóng bước về phía trước, quan sát cẩn thận vết thương, mấy quan viên phụ trách lại càng căng thẳng hơn, nhanh chóng chạy đi gọi y quan.
Triệu Khách khống chế Sasaki tiến lên cẩn thận xem xét vết thương, thấy dáng vẻ bị bệnh của con quạ đen, trong lòng chấn động mừng thầm.