Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 305 - Chương 305. Ra Tay

Chương 305. Ra tay Chương 305. Ra tay

Mặt ngoài Triệu Khách rất quan tâm, nhưng trong lòng hận không thể lột da con quạ đen này, mang đi nấu canh.

Nghĩ đến đây, Triệu Khách đưa tay gảy vết thương trên người con quạ đen mấy lần, con quạ đen đau đến kêu oa oa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, nếu không phải bây giờ có vết thương, e rằng nó đã nhào lên, hung hăng mổ Triệu Khách một cái.

Mấy y quan đứng bên cạnh thấy thế lại bước nhanh về phía trước, trách mắng Triệu Khách một trận, nhưng Triệu Khách cũng không thèm để ý, cẩn thận kiểm tra vết thương một chút.

Thấy mấy cục xương dưới cánh đã hoàn toàn vỡ vụn, trong lòng Triệu Khách cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Dặn dò những y quan nhỏ này cẩn thận hầu hạ vị Kura đại nhân này thật tốt.

Triệu Khách quay về căn phòng của mình, ngón tay đưa ra, đã thấy linh hồn Lôi Mẫu chui ra từ trên người côn trùng, trở lại trong cơ thể của mình.

Sau khi lấy được Lôi Mẫu quay về, Triệu Khách cảm giác cơn đau đầu của mình cũng bắt đầu giảm đi nhiều.

Xem ra, trình độ phản phệ lớn hay nhỏ cũng có liên quan đến trạng thái linh hồn của mình.

Lấy ra tẩu thuốc từ trong sách tem, cẩn thận sắp xếp gọn gàng thuốc lá sợi, cầm lửa đốt lên.

Theo từng sợi khói xanh lượn lờ, ánh mắt Triệu Khách hơi lim dim, cảm giác đầu mơ hồ đau đớn cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của Triệu Khách.

Ngược lại vì năng lực đặc thù Ý chí sắt thép của con tem “Lão binh”, ngược lại khiến ý chí của hắn không ngừng tập trung, tư duy càng nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.

“Phù!”

Phun ra một vòng khói thuốc, chỉ thấy Triệu Khách chậm rãi mở hai mắt ra, khóe miệng nở một nụ cười quỷ quyệt, ánh mắt cách cửa phòng nhìn về phía chỗ ở của đại tướng quân.

Trong ánh mắt hung ác nham hiểm, nhanh chóng lóe lên một vòng sát cơ lãnh khốc.

Đến đêm, Triệu Khách nằm trên đệm chăn, thỉnh thoảng tiếng ngáy trầm thấp lại vang lên trong phòng.

Chỉ thấy trong bóng tối trên xà nhà có một cái bóng mơ hồ dần rõ ràng, nhìn Triệu Khách đang say ngủ, thân thể như một con nhện lặng yên không không tiếng động nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra, ánh mắt nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy ở phía sau Mạc phủ, trên doanh địa thuộc về Quỷ Diện đoàn mới xây dựng thêm, đèn đuốc như mặt trời chiếu sáng cả nửa bầu trời.

“Thật hâm mộ!”

Trong bóng tối, khuôn mặt người áo đen dần rõ ràng, ánh mắt nhìn qua khoảng trời lửa nóng này, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra tia sáng hâm mộ.

Ngay trong đêm hôm trước, Quỷ Diện đoàn xuất kích giữa đêm khuya, đi giết chết những yêu quái tấn công thôn làng kia.

Chắc chắn đây là một chiến thắng vẻ vang, sau khi đóng quân ở trong thôn một ngày, đám samurai chiến thắng trở về sẽ nghênh đón vinh dự và hoa tươi.

Hiện tại tiếng ca múa bên Quỷ Diện đoàn đã là câu trả lời tốt nhất.

So sánh ra, tuy có được thù lao phong phú, nhưng bọn họ là ninja chỉ có thể ẩn núp ở trong bóng đêm, không ai được biết tên, xuất thân, tuổi tác của bọn họ.

Lúc mọi người nhắc đến ninja đều liên tưởng đến sát thủ máu lạnh vô tình, sử dụng những thủ đoạn bẩn thỉu nhất, hèn hạ nhất, không dáng không hình, vĩnh viễn ẩn nấp bản thân ở trong bóng đêm.

Cho dù thoái ẩn, còn lâu mới được thông báo cho con cháu mình biết bản thân đã từng làm ra bao nhiêu cống hiến kiệt xuất, thậm chí đã từng làm bao nhiêu việc oanh liệt.

Thứ duy nhất chỉ là một danh hiệu đã từng thuộc về mình, có lẽ mộ bia người vô danh là con đường duy nhất của bọn họ.

Ngay lúc vị ninja này đang mất hồn, bên tai đột nhiên động đậy, một tràng tiếng động khác thường khiến ninja thay đổi sắc mặt, nhanh chóng che giấu bản thân một lần nữa, ánh mắt nhìn lướt qua trong phòng, phát hiện chỉ là Triệu Khách hơi động đậy cơ thể.

“Khốn kiếp, đồ con lợn này, thật sự có thể chữa khỏi cánh cho Kura đại nhân??”

Nghĩ đến đây, trong mắt ninja không nhịn được thể hiện ra vẻ khinh bỉ, không hề nghĩ một samurai có thể hoàn thành việc mà y quan cũng không làm được.

“Chắc chắn bây giờ hai người Shiragi-kun và Miyochi đang làm một vài việc vi phạm lệnh cấm, khà khà khà khà…”

Vốn là ba người cùng giám sát, nhưng bọn họ giám sát suốt ba ngày, Saito này không phải ăn và ngủ, cũng đi dạo ở bên ngoài.

Hiện tại ngủ như heo căn bản làm một người bình thường, cho nên ba người bàn bạc, đến đêm chỉ để lại một người trông coi.

Đương nhiên, người xui xẻo cần làm việc này lại rơi vào trên đầu hắn ta.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ nóng bỏng của Miyochi, hô hấp của ninja cũng không nhịn được gấp rút hơn, lần thân mật với Miyochi đã là chuyện ba tháng trước.

“Đây là cái gì?”

Nhìn cái đuôi trắng xõa tung ở trước mặt, đầu tiên ninja ngạc nhiên, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hai chân đạp một cái nhảy dựng lên từ trên xà nhà, muốn nhanh chóng né tránh.

Nhưng người này vừa nhảy đến giữa không trung, một cái móng vuốt bén nhọn đặt ở trên vai ninja, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm ninja lên.

Bên tai nghe được một tràng tiếng cười lạnh quỷ mị: “Ninja? Hình như ta kiên nhẫn hơn ngươi.”

“Có ý gì?”

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu ninja, còn chưa chờ hắn ta tỉnh táo lại, bàn tay kia móc vào cổ của hắn ta nhanh chóng vặn vẹo.

“Cạch!”

Bình Luận (0)
Comment