Nhưng ngay lúc này, ánh mắt Lộ Hạo trầm xuống, trong ánh mắt lạnh lùng bộc phát ra vẻ hung dữ, một đoàn sóng xung kích có thể thấy bằng mắt thường đập vào người đá, lập tức khiến thân thể người đá cứng đờ, ngã thẳng xuống đất.
"Ầm ầm!!"
Trên mặt đất cuốn lên một trận khói mù, vừa rồi người đá còn uy vũ bất phàm, trong chớp mắt đã vỡ thành vụn đá đầy đất.
"Oa oa..."
Con cóc da đen chui ra, nhảy lên muốn chạy, lại trực tiếp xuống đất.
"Chạy! Ngươi cũng chạy không được!"
Triệu Khách trả nguyên những lời nói trước đó của con cóc cho nó.
Từ lúc ụ đá kia bắt đầu nói chuyện, Triệu Khách đã dùng Nhìn rõ của Hoàng kim đồng thấy con hàng trốn ở trong ụ đá, không biết lai lịch thế nào, không ngờ có thể khống chế tảng đá.
Vừa rồi Triệu Khách kéo Lộ Hạo tới đã để hắn ta chuẩn bị sẵn sàng, hắn lại lấy ra cây Khắc thái kim đa dụng côn đã lâu không dùng từ trong sách tem, đánh lén từ phía sau, đập vỡ ụ đá ra, để cho Lộ Hạo dùng Linh hồn trùng kích có thể chuẩn xác đánh trúng con cóc này.
Không thể không nói, hiện tại hai người phối hợp lại, đến lúc đó lại càng ăn ý hơn.
"Xách nó lên, chúng ta đi!"
Triệu Khách đá con cóc dưới đất một cái, Lộ Hạo đưa tay xách lên.
Ngón tay vừa chạm vào cây Khắc thái kim đa dụng côn, lại phát hiện trường côn còn hoàn hảo không chút tổn hại, xem ra lúc trước Lý lão hán vì chế tạo cây trường côn này, đúng là hao tổn giá tiền rất lớn.
Vừa thu lại cây trường côn đen, hai người xoay người rời khỏi ngã rẽ, tìm một chỗ không có bất kỳ sinh linh gì, Lộ Hạo mới móc con cóc ra từ trong túi quần, ném xuống đất, lạnh giọng hỏi: "Nói, những nữ nhân trẻ tuổi và hài tử kia đều dùng để làm gì."
Đôi mắt con cóc trợn tròn, miệng phồng lên, cũng không nói cái gì.
Lộ Hạo thấy thế, đi lên đá một cái vào bụng con cóc, lấy ra dao nhỏ nói: "Không nói đúng không, ta cắt một chân của ngươi trước! Để ngươi biến thành Tam Túc Kim Thiềm!"
Con cóc mở ra cái miệng rộng, mắng Lộ Hạo: "Ta là thủ hạ tiên phong của Tửu Thôn đại nhân, ngươi dám đụng đến ta, ta sẽ khiến ngươi..."
Không đợi con cóc nói xong, chỉ thấy Triệu Khách đẩy Lộ Hạo ra, ánh mắt nhìn chằm chằm con cóc, khiến trong lòng con cóc run rẩy.
Chỉ thấy Triệu Khách lấy ra một cái nồi nhỏ từ trong sách tem, bỏ con cóc vào, híp mắt cười hỏi: "Biết cái gì gọi là nước ấm nấu ếch xanh không?"
Con cóc mờ mịt lắc đầu, hai con mắt lập tức trợn tròn, cảnh giác nói: "Ngươi muốn làm gì!"
"Không có gì, ta cho ngươi chơi trò mới, cóc chiên!"
Chỉ gặp Triệu Khách nói xong lấy ra một chậu dầu nóng từ trong sách tem, chảo dầu sôi này đã được đun sôi lúc nấu lẩu vào trước đó, Triệu Khách giội xuống đầu con cóc.
"Xì xì xì!"
Một chảo dầu sôi dội xuống người con cóc, mùi vị đó lại khiến Triệu Khách cảm thấy hưng phấn, đưa tay một phát bắt được da con cóc.
"Không muốn nói! Không sao, chúng ta có rất nhiều thời gian tâm sự về nhân sinh với ngươi!"
Trong con ngươi Triệu Khách lóe ra tia sáng tà ma, thật ra càng là lúc này, càng có nghĩa trong lòng Triệu Khách đã lo lắng đến mức không nhịn được.
Không biết vì sao cơn đau mơ hồ trên bả vai hắn, khiến hắn trở nên càng ngày càng nôn nóng.
"Ô ô ô..."
Nhưng lúc này còn chưa kết thúc, chỉ thấy Triệu Khách lấy ra Tuyết Cơ Tử, thanh đoản đao này vừa ra, một luồng khí lạnh thấu xương khiến con cóc mất đi lớp da vô tình lại là hoạ vô đơn chí.
"Ta là một đầu bếp, ta rất thích làm đồ ăn cho người khác ăn, người ta ăn càng vui vẻ, ta càng có cảm giác thỏa mãn!"
Mệt cho hắn còn dõng dạc nói chuyện, lại cầm một cây tiểu đao thể hiện ra dáng vẻ nghiêm hình bức cung với một con cóc, so sánh với Triệu Khách, thủ đoạn của hắn ta đúng là trò trẻ con.
Rải một túm muối tiêu lên, Triệu Khách dùng một tay nâng cằm con cóc lên: "Ngươi không nói! Không sao, chờ ngươi ăn no, ngươi nhất định sẽ nói!"
"Ta xem thử, nơi này! Nơi này! Kích cỡ của ngươi rất vừa vặn, còn có thể làm rất nhiều đồ ăn."
Triệu Khách nghiêm túc đánh giá thân thể con cóc, nó đúng là con cóc thành tinh, kích cỡ thân thể còn lớn hơn ếch trâu một vòng.
Dựa theo tiêu chuẩn sắp xếp của Triệu Khách, đã đủ để Triệu Khách làm ra hơn mười món ăn không giống nhau.
Lưỡi đao mở ra khớp xương bắp đùi của con cóc, chuôi Tuyết Cơ Tử dùng để giết người này nằm trên tay Triệu Khách, lại trở thành một thanh đao giải phẫu tinh xảo, tránh đi những mạch máu động mạch chủ, Triệu Khách nhẹ nhàng kéo một cái, cơ bắp trên đùi bắt đầu sụp ra từng lỗ hổng.
Triệu Khách rải đồ gia vị ở bên trong, bôi lên một tầng bột mì và bột chiên xù.
Thấy ánh mắt sợ hãi của con cóc, Triệu Khách nhếch miệng cười một tiếng lộ ra hàm răng màu trắng, một tay bỏ chân nó vào chảo dầu.
"Xì xì xì!"
Một sợi khói xanh xuất hiện từ trong chảo dầu, đôi mắt con cóc đảo một vòng, suýt nữa đã hôn mê.
Nhưng chẳng mấy chốc nó lại bị đau tỉnh lại, trong không khí tràn ngập một mùi thơm đặc biệt, con cóc mở to mắt nhìn lên, chỉ thấy trên tay Triệu Khách nâng đĩa đồ ăn, bên trong đặt chân cóc được chiên vàng rực.
"Chân hoàng kim xốp giòn, ồ! Còn thiếu một chút! Chờ một lát!"