“Ta muốn nghe ngóng một vài chuyện, ngươi hỏi thăm giúp ta về một bộ quan tài màu đỏ chót, ta muốn biết tất cả tin tức về bộ quan tài này.”
“Quan tài đỏ chót??”
Nữ hài híp mắt, cố gắng suy nghĩ xem đó là quan tài kiểu gì.
Bàn tay vẫn không quên xoa bóp bắp chân cho Triệu Khách, đồng thời còn cởi giày của Triệu Khách, dùng cơ thể ấm áp của mình để sưởi ấm chân cho Triệu Khách.
Ít nhất trên mặt tố chất nghề nghiệp, các nàng rất chuyên nghiệp.
“Chỉ có… Bốn chữ này??”
Triệu Khách cho manh mối quá không rõ ràng, trong chốc lát nàng cũng không nghĩ ra đây là quan tài kiểu gì.
“Chỉ bốn chữ này, giúp ta tìm ra bất kỳ tin tức gì có thể tìm được, đúng rồi! Trong quan tài này chôn cất một nữ cương thi.”
Triệu Khách suy nghĩ rồi bổ sung.
“Được rồi, ngài chờ một lát.”
Nữ hài ngoan ngoãn cúi đầu, rời khỏi căn phòng.
Triệu Khách ngồi ở đây chờ đợi, đồng thời gọi ra sách tem, bắt đầu lật xem từng tờ một.
Tuy đồ đổi lấy trực tiếp trong sách tem có hiệu quả kém hơn con tem lấy được trong hũ tro cốt rất nhiều, nhưng không thể phủ nhận đồ trong sách tem vẫn có không ít thứ tinh phẩm.
Trong lúc đó có người đưa bánh ngọt và giấy báo trong hiện thực lên, dù sao trong Hồng Yên quán không có wifi, không có sóng, chắc chắn không thể thiếu giấy báo.
Tốc độ nghe ngóng tin tức lần này chậm hơn những tin tức trước đó rất nhiều.
Đây cũng là chuyện đương nhiên, dù sao trước đó chỉ hỏi những chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, hiển nhiên lần hỏi thăm này cũng không phải tin tức dễ dàng tiếp xúc được.
Triệu Khách cũng đủ kiên nhẫn chờ đợi, vừa xem giấy báo vừa hút thuốc.
Qua khoảng một tiếng, cửa phòng bị mở ra, nữ hài trước đó lại quay về, khom lưng thật sâu với Triệu Khách mới nói: “Thật xin lỗi, bên chúng ta đã nghe ngóng một vòng nhưng không có tin tức ở phương diện này. Nhưng hình như có một vị khách biết chút tin tức, chúng ta có thể liên hệ giúp ngài, dù ngài có thể chấp nhận giá cả của hắn hay không, cũng phải thanh toán 5 điểm bưu điện coi như thù lao.”
“Được! Có thể đảm bảo tin tức của hắn là thật không?”
Lúc nên tiêu điểm bưu điện, Triệu Khách chắc chắn không keo kiệt, chỉ cần hắn cho rằng điều này cần thiết, tốn bao nhiêu điểm bưu điện thì hắn cũng nhận, nhưng tiền đề là phải đảm bảo tin tức không giả.
“Ngài yên tâm, trong quá trình giao dịch có thể dùng giấy giao dịch đặc biệt, đối phương sẽ viết tin tức lên giấy, giấy giao dịch sẽ phân biệt thật giả.”
Dù sao tác dụng thật sự của Hồng Yên quán là buôn bán tình báo, tất nhiên có cách xác nhận tin tình báo, huống hồ nếu dùng tình báo giả lừa gạt, Hồng Yên quán tuyệt đối không tha cho đối phương.
Triệu Khách vô thức sờ vai mình, nhất định phải hiểu rõ chiếc quan tài đỏ chót này có lai lịch gì.
Sau khi thấy Triệu Khách gật đầu đồng ý, nữ hài liền mời Triệu Khách đến một căn phòng nhỏ ở tầng khác, bên phòng có một mặt bình phong gió.
Loáng thoáng thấy một bóng đen mơ hồ ngồi ở bên trong.
Nhưng Triệu Khách còn chưa ngồi xuống, cái mũi nhẹ nhàng ngửi trong không khí không nhịn được nhíu mày, tuy cách bình phong gió, đối phương còn đang ngụy trang nhưng Triệu Khách đã nhận ra đối phương.
Hắn nhíu mày, cong môi mỉm cười nói: “Đại huynh đệ, ngươi và ta thật sự có duyên!”
Chỉ thấy Triệu Khách nói xong, lấy tẩu thuốc của mình ở trong sách tem ra, sau khi thấy tẩu thuốc, sau tấm bình phong vang lên một giọng nói bối rối: “Là ngươi!”
Lúc đầu đối phương còn chưa hiểu ra sao, nhưng thấy tẩu thuốc trên tay Triệu Khách lập tức tinh thần tỉnh táo, kéo bình phong ra, đi hai ba bước đến trước mặt Triệu Khách.
“Đại huynh đệ, duyên phận, nào đến đây, làm một điếu trước!”
Chỉ thấy đối phương cũng lấy ra một cái tẩu thuốc, nhưng lần này không giống với cái mà lần trước Triệu Khách thấy.
Tẩu thuốc lần này được làm bằng gỗ đỏ tươi, bản thân loại gỗ này đã có một mùi thơm đặc biệt.
Ống đựng thuốc và miệng ống màu xanh đá cứ như một miếng ngọc bích.
Ánh mắt Triệu Khách vụng về, trong chốc lát không nhìn ra là ngọc gì.
Thế nhưng nhìn nó trong như nước liền biết miếng ngọc này có giá trị không nhỏ, lấy ra làm tẩu thuốc cũng quá xa xỉ.
Chỉ thấy đối phương tiến lên trước, nhìn chằm chằm túi thuốc treo trên tẩu thuốc của Triệu Khách, không nhìn ra vẻ mặt nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt sốt ruột của đối phương.
Triệu Khách cẩn thận chia chút thuốc cho hắn, lại nhét đầy ống thuốc của mình.
Chỉ thấy hai người ngồi xổm trên mặt đất, mỗi người cầm một cái bật lửa, vẻ mặt chuyên tâm nướng ống thuốc của mình, không quan tâm việc nói chuyện.
Điều này khiến vẻ mặt nữ hài đứng đằng sau trở nên quái dị, nhưng đã được trải qua sự huấn luyện công việc cực tốt, vẫn rất có ánh mắt, nàng lập tức đưa nước trà bánh ngọt lên cho Triệu Khách và đối phương, ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
“Hít! Phù!”
Hít sâu một hơi, một luồng khói xanh bay ra theo miệng, đối phương chẹp miệng, cẩn thận cảm nhận một lúc.
Luồng khói xanh vào miệng có cảm giác cay độc bá đạo, phun ra theo miệng mũi khiến cả người đều có tinh thần.
“Thoải mái! Đại huynh đệ, lần trước từ biệt ta đã nhớ loại thuốc lá này của ngươi rất lâu, vừa rồi ta còn đang nhớ đến thuốc của ngươi đấy, vậy mà ngươi đã đến rồi, đúng là có duyên.”
Đối phương lại gần hắn, vui đùa.