Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 462 - Chương 462. Vào Sớm (2)

Chương 462. Vào sớm (2) Chương 462. Vào sớm (2)

Triệu Khách thầm kêu một câu không tốt, muốn hất cái tay này ra.

Nhưng chỉ mới có suy nghĩ đó, còn chưa chờ Triệu Khách có hành động đã có một luồng lực hút kéo tới.

Theo đó là tiếng xả bồn cầu vang lên, bồn cầu trước mắt như một cái động đen không đáy, thân thể Triệu Khách căn bản không thể phản kháng lại lực hút to lớn bị kéo vào bồn cầu.

Trong nháy mắt thân thể bị kéo vào bồn cầu, Triệu Khách mới thấy sau lưng mình đã xuất hiện một hũ tro cốt màu đen từ lúc nào.

“Cạch!”

Theo một tiếng động vang lên, chờ Triệu Khách tỉnh lại lần nữa, mới phát hiện mình đang ngồi trong một chiếc xe buýt.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt Triệu Khách, cảm giác nóng bỏng khiến Triệu Khách thấy hơi không quen, hắn híp mắt lại, không nhìn xung quanh, mà nhìn thoáng qua trên người mình trước.

Áo sơmi màu trắng, còn là loại vải vóc rất thô ráp, mặc lên người cảm giác da thịt hơi rát, bộ vest trên người càng rẻ hơn, nhìn sợi chỉ thừa ở ống tay áo đã biết là đồ của xưởng nhỏ không biết tên.

Đầu óc Triệu Khách nhanh chóng chuyển động, không suy nghĩ nguyên nhân vì sao hắn lại vào sớm, vì điều này không còn quan trọng.

Với quần áo hiện tại của hắn, tám chín phần mười là nhân viên công sở, nhìn đôi giày da trên chân bị mài mòn đế, tám chín phần mười là nhân viên bán hàng.

Nhếch mũi khẽ ngửi, trong không khí tràn ngập mùi thối của mồ hôi cùng mùi chua của bàn thân, mùi chua thối này khiến Triệu Khách nhíu mày, vô thức ngừng thở.

Ngẩng đầu lên chỉ thấy một đại hán mặc áo ba lỗ màu đen, khuôn mặt tròn to, trên mặt toàn là mồ hôi trộn lẫn với dầu, thỉnh thoảng lại nhỏ giọt xuống theo khuôn mặt.

Đại hán đứng ở trước mặt hắn, hai tay nắm lấy lan can xe buýt để lộ ra cái nách lông rậm rạp, cùng một ít bùn đen không thể nói rõ là thứ gì.

Mùi hôi chua khiến chiếc xe buýt đông đúc này sinh là một mùi hương đặc biệt khác thường, một vài người xung quanh đều tránh đại hán thật xa, vậy càng tiện để Triệu Khách có thể yên tâm to gan lục lọi trên người hắn.

“Mùa hè, xe buýt, nhân viên bán hàng.”

Triệu Khách tổng hợp ra ba tin tức này, hiển nhiên thân phận trong không gian khủng bố này là một nhân viên bán hàng ở tầng dưới chót, nhân viên bán hàng 9 giờ đi làm, 5 giờ tan ca, bây giờ nhìn thời gian chắc đang trên đường tan ca buổi trưa.

Nghĩ đến đây, Triệu Khách bình tĩnh lục lọi túi của mình, đồng thời đánh thức Lôi Mẫu đang say giấc nồng, mượn thị giác của Lôi Mẫu bắt đầu quan sát mỗi một người trong chiếc xe buýt này.

“Ồ!”

Triệu Khách lục lọi ra một tấm danh thiếp, điện thoại di động và một chuỗi chìa khóa từ trong túi.

Đây là một chiếc chìa khóa nhà bình thường, nhưng bên trên móc chìa khóa lại có một cái hộp rất nhỏ, trên xe buýt nhiều người phức tạp, Triệu Khách không mở hộp ra.

Hắn nhìn tấm danh thiếp.

Lý Phong, Giám đốc kinh doanh bảo hiểm XXX, đằng sau còn có số điện thoại.

Cũng như hắn đã nghĩ, thân phận mới của hắn là một nhân viên bán hàng, hơn nữa còn là nhân viên bán bảo hiểm không được yêu thích nhất.

“Ong ong ong…”

Lúc này, điện thoại trên tay Triệu Khách đổ chuông, hắn cầm lên nhìn ghi chú trên điện thoại.

Là số của chủ nhà, Triệu Khách hơi do dự biết chủ nhà gọi điện đến không phải giục ngươi trả tiền nhà, cũng giục ngươi trả tiền điện nước.

Triệu Khách thở sâu, chuẩn bị sẵn sàng trải nghiệm cảm giác bị chủ nhà chửi mắng một trận, giục nộp tiền thuê nhà.

Nhưng sau khi nghe điện thoại, trong điện thoại là truyền ra một giọng nữ nhân nũng nịu, giọng nói hơi ấm áp và làm nũng: “Phong Phong… Đêm nay lão Vương không ở nhà, ngươi nhớ mang theo bao, đúng, ta thích có vị dâu, tốt nhất là có chút gai…”

Khóe miệng Triệu Khách hơi giật giật, giọng nói quyến rũ giả tạo khiến Triệu Khách nghe được cũng thấy cả người nổi da gà.

Điều chết người hơn là, chiếc điện thoại di động này là Nokia 638 đời cũ, tiếng trò chuyện rất lớn, còn ở trong hoàn cảnh kín như xe buýt, người xung quanh đều nghe thấy giọng của nữ nhân kia.

Không cần quay đầu, Triệu Khách cũng phát hiện ánh mắt nhìn tới từ xung quanh.

Có hâm mộ, có khinh bỉ, phần lớn là ánh mắt của những lão đầu, lão thái kia, vẻ mặt đầy ghét bỏ chỉ thiếu không xông lên, tát cho Triệu Khách hai cái.

“Tuổi trẻ đã biết làm giày rách.”

Vị đại nương nào đó ngồi sau lưng Triệu Khách nhếch cái miệng rộng, tuy giọng nói không lớn nhưng người trên xe đều nghe rõ ràng.

Triệu Khách lúng túng che điện thoại: “Được, ta đến ngay, ngươi…”

Triệu Khách vốn định thuận miệng nói một câu để đối phương gửi định vị cho mình, nhưng lúc này mới nhớ đến hiện tại còn chưa thông dụng Wechat, nhìn điện thoại cũng biết, có lẽ thứ đồ chơi này chỉ có thể đăng nhập QQ.

Thế nhưng điều này cũng không thể làm khó Triệu Khách, chỉ thấy Triệu Khách cười hắc hắc như một tên trộm: “Bảo bối, ta đặt trên mạng một thứ tốt cho ngươi, nhưng ta không biết phải điền địa chỉ thế nào, ngươi gửi tin nhắn cho ta đi.”

“Đồ tốt?”

Giọng nữ nhân ở đầu bên kia điện thoại lại ngọt hơn mấy phần, sau khi cúp điện thoại, đã nhanh chóng gửi địa chỉ tới.

Triệu Khách nhìn địa chỉ trên điện thoại, trực tiếp xoay người xuống trạm tiếp theo.

Bình Luận (0)
Comment