Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 477 - Chương 477. Thang Máy Kinh Hồn

Chương 477. Thang máy kinh hồn Chương 477. Thang máy kinh hồn

Cửa vừa mở ra, một mùi khói gay mũi bay ra từ trong phòng, khiến Triệu Khách không nhịn được ngừng thở lùi lại một bước.

Một nam nhân khoảng 50 tuổi, dáng vẻ hơi lấm la lấm lét quan sát qua khe cửa một chút.

Triệu Khách chú ý đến, hình như ánh mắt hắn ta có thể thấy Trương Hải Căn, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Trương Hải Căn, khóe miệng giật một cái nói: “Cút!”

Trong hành lang, hai người Triệu Khách và Trương Hải Căn ngồi trong góc cầu thang chờ đợi, Trương Hải Căn đã hóa giải ẩn hình, trên người mặc một bộ quần áo.

Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn ta là biết trong lòng buồn bực đến mức nào.

“Cái đó… Huynh đệ, ngươi xác định có thể sao?”

Trương Hải Căn nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, đã hai giờ sáng rồi, hắn ta cũng không rõ trong lòng Triệu Khách đang mưu tính điều gì.

Nhưng yêu cầu của lão đạo gà mờ này cũng hơi quá đáng rồi.

Thấy Triệu Khách vẫn không nói gì, cây tẩu thuốc trên tay lúc sáng lúc tối, phun ra nuốt vào khói bụi theo hô hấp, khiến Trương Hải Căn không đoán được suy nghĩ của Triệu Khách.

“Nếu không, ta đi qua nói chuyện một chút cùng lắm thì đưa tiền, chỗ ta còn có hai cục gạch vàng, người ở chỗ rách nát này có thể có bao nhiêu tiền chứ, dù hắn là người vô liêm sỉ, vậy cũng nên thấy đủ chứ.”

Trương Hải Căn nhìn cánh cửa phòng bên trái một chút, đưa ra đề nghị với Triệu Khách.

Nhưng kết quả lại đổi lấy sự khinh thường của Triệu Khách, hắn nhẹ nhàng gõ tẩu thuốc màu xanh biếc trên tay, lắc đầu nói: “Ý tưởng ngu ngốc!”

Cho đối phương một khoản tiền lớn như vậy, dù đối phương đồng ý cũng sẽ chuồn đi bất cứ lúc nào.

Triệu Khách nói xong, đột nhiên nhíu mày nói: “Đến rồi!”

Triệu Khách vừa dứt lời, chỉ thấy thang máy “đinh” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, một đôi giày cao gót màu đen bước ra một bước, bắp đùi thon dài bọc trong một lớp quần tất màu đen.

Đôi mắt Trương Hải Căn sáng ngời, không nhịn được nuốt nước bọt.

Nhìn lên theo bắp đùi là váy da ngắn bó sát, lúc sải bước góc váy hơi nâng lên, khiến cảnh đẹp dưới váy như ẩn như hiển, thật sự đang thu hút ánh mắt của người ta.

Nửa người trên là áo bó nóng bỏng bao bọc dáng người mảnh khảnh, cặp vũ khí giết người ngạo nghễ được miêu tả sinh động.

Đặc biệt là mái tóc hồng, son môi màu tím gợi cảm, tuy khuôn mặt nhỏ không được gọi là đẹp xuất chúng nhưng cũng có thể coi như khá ổn.

Trên người chỉ có một sợi dây chuyền sắt làm đồ trang sức, tuy hơi có phong cách gái hư nhưng cảm giác hoang dã như báo kia lại vô tính thôi thúc càng nhiều nam nhân muốn chinh phục giày vò nàng.

“Phù…”

Trương Hải Căn hít sâu một hơi, cùi chỏ đẩy Triệu Khách, khẽ nói: “Cực phẩm.”

Triệu Khách nhíu mày, ánh mắt chú ý đến hai nam nhân cùng đi theo sau lưng nữ nhân này, xem ra chắc là bảo kê đi theo để canh chừng.

Đương nhiên, cũng không loại trừ định chơi trò chơi kích thích nào đó.

“Trong các ngươi, là ai gọi điện.”

Nữ nhân đi lên trước, ánh mắt đánh giá Triệu Khách và Trương Hải Căn, trong miệng ngậm một que kẹo, giọng điệu buôn bán này khiến sắc mặt Trương Hải Căn cứng đờ, trong lòng lập tức cho một đánh giá kém.

Trương Hải Căn không nói chuyện, trong lòng mắng: “Con mẹ nói, đều là bán, sao ý thức phục vụ còn không cao bằng Hồng Yên quán.”

Triệu Khách đứng dậy từ dưới đất, còn đang đánh giá nữ nhân này, mùi nước hoa nồng nặc gay mũi cùng lớp trang điểm khói rất dày.

Những thứ này khiến khóe miệng Triệu Khách giật một cái, thở sâu, ổn định lại tâm trạng, mỉm cười nói: “Thứ cho ta nói thẳng, xin hỏi đống đồ trên mặt ngươi là gì, cứt à?”

Nữ nhân nghe vậy hơi ngạc nhiên, còn chưa nói chuyện vẻ mặt hai tên bảo kê đi theo sau lưng lập tức trở nên hung ác nham hiểm, cất bước lại gần, nhìn Triệu Khách và Trương Hải Căn một chút: “Huynh đệ, ngươi có ý gì không hài lòng hay thế nào.”

Lúc hai tên bảo kê nói câu này, đã cho tay vào trong túi quần.

Thậm chí Triệu Khách không cần nhìn cũng biết tám chín phần mười là đang lấy dao, loại lưu manh cấp bậc thấp nhất ở đầu đường chỉ biết lợi dụng nữ nhân này, nếu thường đi quanh nhà ga, chắc sẽ ngẫu nhiên thấy được.

Triệu Khách liếc nhìn Trương Hải Căn, ý là ngươi xử lý chuyện này đi.

Trương Hải Căn nhìn vào ánh mắt Triệu Khách đã hiểu được hắn có ý gì, tiến lên một bước, một tay giữ chặt cánh tay tên đầu trọc bên trái, cười nói: “Chuyện này, nào đến đây, đi sang bên này nói chuyện.”

Nam nhân nhìn tay Trương Hải Căn muốn hất ra, nào biết còn chưa dùng sức lại phát hiện bàn tay Trương Hải Căn như một cái kìm sắt, ngón tay hơi uốn éo, cảm giác đau đến tận tim khiến tên đầu trọc nhếch môi, đau đến mức khuôn mặt đỏ rần, đút tay vào trong túi quần, thậm chí còn không cầm nổi dao.

“Sao nào, không nể mặt à!”

Trương Hải Căn liếc mắt, vẻ mặt như cười mà không phải cười khiến trong lòng tên đầu trọc đột nhiên căng thẳng, biết đã gặp phải một tên cặn bã hung ác, hắn ta gật đầu, lùi lại hai bước, theo Trương Hải Căn đi đến góc cầu thang.

Ngay sau đó, cũng không biết Trương Hải Căn nói gì với đối phương, không biết còn tiện tay đưa thứ gì đó cho hắn ta, vỗ trán tên đầu trọc, chỉ thấy đầu trọc lập tức cúi đầu khom lưng thành thật lắng nghe.

Bình Luận (0)
Comment