Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Trương Hải Căn nhếch mũi lên ngửi, lại ngửi được một một mùi thơm vô cùng đặc biệt, lúc đầu còn được nhưng càng ngửi càng thấy thơm, hít vào một hơi, hắn ta mở choàng mắt, cuối cùng không ngủ được nữa.
Nhìn thời gian đã là năm giờ sáng, bên ngoài mặt trời sắp mọc.
Ngồi dậy nhìn, chỉ thấy lão đạo vẫn ở trong căn phòng nhỏ, có thể nghe thấy tiếng máy móc ở bên trong.
Chỉ nghe trong phòng bếp có tiếng xào rau “xèo xèo xèo”, cũng không biết Triệu Khách đang làm gì ở bên trong, nhưng Trương Hải Căn ngửi mùi thơm này đã cảm thấy bụng kêu lên ùng ục.
Đến gần nhà bếp xem xét, chỉ thấy Triệu Khách đang mặc tạp dề, bôi hương liệu lên một tảng thịt lớn.
Cũng không biết bên trong lồng hấp đang chưng cái gì, nhưng hương thơm này bay ra từ trong lồng hấp.
“Thơm! Là bánh bao hấp? Không đúng, chưng giò? Cũng không đúng, chắc là… Cá?”
Trương Hải Căn đoán nửa ngày cũng không đoán được, dứt khoát thò đầu ra, đôi mắt gian xảo nhìn chằm chằm miếng thịt trên tay Triệu Khách, nuốt nước bọt nói: “Huynh đệ, không ngờ ngươi còn có chiêu này?”
“Đói bụng!”
Triệu Khách không ngẩng đầu, chuyên tâm bôi đều hương liệu trên tay lên miếng thịt thăn, sau khi xác định đã bôi đều hương liệu, hắn mới ngẩng đầu lên.
“Ừ ừ ừ, đói bụng!”
Trương Hải Căn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Thấy thế, Triệu Khách mở lồng hấp ra, cẩn thận lấy ra một cái bát ở bên trong.
Ánh mắt Trương Hải Căn sáng ngời, chỉ thấy trong bát sứ thanh hoa nhỏ đặt một miếng thịt màu vàng óng rất mềm mại, nước canh sáng long lanh, nhìn thoáng qua có thể thấy đáy bát.
Hắn ta khẽ ngửi có thể ngửi được mùi cay nồng của hoa tiêu.
Vài khúc hành xanh rau thơm được thái nhỏ rắc lên trên nước canh, đang dập dờn trên mặt nước, phối hợp với bát sứ men xanh dưới ánh đèn, lại có cảm giác tiểu tư sản.
“Tiểu tô nhục, ngươi lót dạ trước đi, đợi chút nữa nấu xong sẽ gọi ngươi.”
Triệu Khách đưa bát tới, Trương Hải Căn vội vàng nhận lấy bát đũa, vừa cầm vào tay cũng không sợ bỏng miệng, vội dùng đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng.
Trông miếng thịt như mềm oặt nhưng trải qua cách cải tiến đặc biệt của Triệu Khách là dùng lò nướng để nướng lên, vào miệng thấy mềm mại xốp giòn, hàm răng cắn xuống lại thấy nước thịt tràn ra, cảm giác tê tê trong nước canh lại kích thích vị giác trên đầu lưỡi Trương Hải Căn, khiến khẩu vị của hắn ta mở rộng.
“Phù phù phù!”
Trong chớp mắt, một bát Tiểu tô nhục đã bị con hàng này ăn sạch sẽ, có lẽ quá đói, có lẽ cũng vì nước canh của bát Tiểu tô nhục này hơi tê cay, càng khiến khẩu vị người ta mở rộng, Trương Hải Căn không chỉ không cảm thấy no bụng, ngược lại cảm thấy lúc này bụng phình to, thậm chí có loại ảo giác lúc này có thể nuốt hết một con trâu.
Ánh mắt nhìn về phía lồng hấp của Triệu Khách không nhịn được híp mắt lại, lặng lẽ mở lồng hấp ra một khe nhỏ, muốn nhân lúc Triệu Khách không để ý trộm thêm một bát ăn.
Nhưng tay Trương Hải Căn còn chưa chạm vào lồng hấp, hắn ta đã nghe thấy tiếng tiếng hét chói tai đầy tức giận ở dưới chân: “Của ta!”
“Ôi chao!”
Giọng nói đột ngột này khiến Trương Hải Căn hơi không kịp trở tay, cúi đầu mới thấy dưới chân mình lại thấy một cái hộp nhỏ hơn quan tài một vòng, toàn thân màu bạc, một đôi tròng mắt to như con cóc ở trên bề mặt đang đầy căm tức nhìn Trương Hải Căn.
Lần đầu tiên còn không hiểu rõ ràng, Trương Hải Căn dò xét, chỉ thấy cái hộp đột nhiên mở miệng ra muốn gặm đầu hắn ta.
“ĐM, thứ gì đây?”
Cũng may Trương Hải Căn trốn rất nhanh, cơ thể lùi ra sau, sợ đến mức cơ thể khẽ run rẩy, cả người tỉnh táo hơn nhiều.
“Đây là thú cưng của ta, ngươi vẫn nên chờ đi, đợi chút nữa làm xong sẽ gọi ngươi, đúng, đi xem ổ cứng sao rồi.”
Nghe Triệu Khách nói thế, Trương Hải Căn không nhịn được bĩu môi, nói thầm: “Chưa thấy ai coi cái hộp là thú cưng, sở thích luyến vật!”
Đương nhiên Trương Hải Căn chỉ dám nói lời này ở trong lòng, không dám nói ra ngoài.
Hắn ta gật đầu, ngoan ngoãn rời khỏi nhà bếp.
“Phì!”
Trương Hải Căn vừa rời khỏi bếp không xa, đã thấy Đồ phu chi hạp tỏ ra khó chịu, há miệng nhổ một ngụm, một cái mũ có huy hiệu cảnh sát bị Đồ phu chi hạp nhổ ra, quay sang nhìn Triệu Khách nói: “Đói!”
Triệu Khách thấy thế, tiện tay đổ phần nội tạng còn thừa lại trong chậu nước vào trong miệng Đồ phu chi hạp.
“Lót dạ chút đi, ta sắp trở thành người chăn nuôi rồi!”
Triệu Khách xoa trán, con hàng này quá tham ăn, trước kia còn dễ nói, tùy tiện cho thứ gì cũng được, con hàng này không hề kén ăn.
Dù cho nó ăn thịt sống, nó cũng ăn rất ngon miệng.
Hiện tại, Triệu Khách đổ một chậu nội tạng vào trong miệng nó, con hàng này lại còn tỏ ra không tình nguyện, trông mong nhìn lồng hấp.
Triệu Khách bỏ thịt thăn vào lò nướng.
Nhìn đồng hồ rồi mở tầng cao nhất của lồng hấp ra, theo một luồng khí nóng bay lên, chỉ thấy bên trong lồng hấp có từng lớp da mỏng trong suốt, tiểu thang bao trắng trẻo mềm mại bị Triệu Khách bưng ra.
Triệu Khách để những thứ này sang một bên, tiếp tục mở tầng thứ hai, chỉ thấy tầng thứ hai là bánh bao tròn vo, trắng mập, không có nếp uống cũng không có hình dáng, nếu đổi lại là người khác nhìn thấy, có lẽ còn tưởng hắn đang hấp bánh màn thầu.